Minh Thù dùng hành động chứng minh mình là một kẻ tham ăn đỉnh cấp, chỉ cần là đồ ăn được nàng đều có thể ăn, không thể ăn nàng có thể nghĩ ra cách để ăn.
"Trường Sinh, làm phiền cậu rồi."
Nam nhân tiễn bà lão đi ra, giọng nói ôn hòa: "Không có gì, bà đi thong thả."
"Ồ ồ, được." Bà lão khập khễnh bước đi.
Trường Sinh quay đầu nhìn người trong sân: "Thất Nguyệt cô nương, cô ăn hết như thế ta chỉ còn cách đóng cửa."
"Ngươi nói ta có thể ăn thoải mái." Minh Thù ngồi dưới mái hiên, một tay chống cằm tay kia cầm một cây nhân sâm trắng nõn gặm giòn tan.
Trường Sinh: "…"
Đúng là hắn nói như vậy, nhưng hắn không biết nàng có thể ăn nhiều như vậy.
"Cộc cộc."
Trường Sinh mới vừa đóng cửa lại có người gõ vang.
"Trường Sinh đại phu, ngài có ở đây không?"
Ngoài cửa là giọng nữ dễ nghe, giọng nói hơi gấp gáp.
Trường Sinh đi ra mở cửa: "Xuân Hoa cô nương, có chuyện gì vậy?"
"Trường Sinh đại phu, ngài mau đi xem tiểu thư nhà ta bị làm sao!" Nữ nhân phía ngoài muốn kéo Trường Sinh đi.
Trường Sinh bình tĩnh gỡ nàng ra: "Xuân Hoa cô nương, chờ một chút."
Minh Thù đang nhìn Liên Kính không biết vì sao nổi điên đang chấn động không ngừng.
Trường Sinh quay vào trong nhà, không biết là lấy cái gì, Liên Kính thấy Minh Thù ngồi yên liền đi theo Trường Sinh.
Tiếng hét lên sợ hãi của Xuân Hoa từ bên ngoài truyền đến.
"Thất Nguyệt cô nương, làm phiền cô trông coi Liên Kính được không?" Nếu để nó đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458368/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.