“Kêu cái gì mà kêu.” Minh Thù đánh Liên Kính một cái, Liên Kính lệch một bên "ầm ầm" một cái rồi rơi xuống đất.
Nam nhân lắc đầu: "Vẫn là tính tình này."
"Ngươi biết nó?"
"May mắn gặp một lần." Nam nhân nhặt Liên Kính lên, sợ vào thành gây nên phiền phức cởi áo khoác trùm vào nó.
Liên Kính không vui, trực tiếp làm rách áo nam nhân.
Nó như một làn khói bay thẳng về phía trước chớp mắt liền biến mất.
“Vậy thanh kiếm này là gì, làm sao có thể làm gãy nó?" Minh Thù khiêm tốn thỉnh giáo.
Nam nhân kỳ quái: "Cô nương sao phải làm gãy nó?"
"Không phục làm kiếm của ta thì cầm làm gì, làm ta thêm ngột ngạt sao?" Trẫm cũng không thích ngược đại điên cuồng.
Nam nhân nói: "Hai người ở chung thì rắc rối đấy, Liên Kính cao ngạo lắm, chủ nhân trước kia của nó..."
Nam nhân dừng lại, không nói tiếp.
Minh Thù cũng không có hứng thú, sau khi vào thành đi thẳng đến tửu lâu.
Thế nhưng nàng còn chưa tới tửu lâu thì thấy Lăng Kính dụ một đám người chạy về phía nàng.
"Hy Tà kiếm!"
"Là của ta!"
"Đừng cho nó chạy!"
Minh Thù: “...”
Cái gì Hy Tà kiếm, đám người kia mù hết rồi sao.
Thấy đám người kia muốn chạy qua, Minh Thù còn đứng ở cửa tửu lâu vẫn ung dung thảo luận vấn đề học thuật với nam nhân: "Vì sao ngươi có thể nhìn ra nó không phải Hy Tà kiếm."
Nam nhân đáp: "Linh hồn khác nhau."
Nam nhân lại nói: "Vạn vật đều có linh hồn. Cô nương, bọn họ qua tới rồi."
Liên Kính dụ mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458367/chuong-871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.