Chương trước
Chương sau
Minh Thù chưa trở lại tinh vực Sao Chổi, người của tinh vực Hoa Hạ đã đuổi theo, chặn ở chỗ chòm sao chung của tinh vực Hoa Hạ và tinh vực Sao Chổi.
Quyển Mao hưng phấn, bắn trước một quả đại bác.
Theo ánh mắt của Minh Thù, Quyển Mao chính là người đã ra tay trước với chiến hạm. 
Nếu không phải là Mạch Địch mang theo hạm đội từ thành phố Khoa Học Kỹ Thuật qua đây tiếp viện với tốc độ rất nhanh, bọn họ có thể thực sự được giao phó ở nơi đây rồi.
Hạm đội Thần Uy rất ít khi ra tay tập thể, không ai biết được rốt cuộc hạm đội Thần Uy có bao nhiêu.
Thế nhưng lần đầu thấy được, tinh vực Hoa Hạ vẫn là chấn động nhất. 
Từ hướng của bọn hắn, ở trong tầm mắt chi chít, như bày ra ánh sáng ngôi sao trong vũ trụ.
Ban đầu chiến hạm của hạm đội Thần Uy rất khó làm, bây giờ còn nhiều như vậy.
Mỗi một chiến hạm nhìn qua giống nhau, nhưng thực ra chức năng hoàn toàn khác nhau, 
Ngay cả vũ khí trang bị nhìn vào trông giống nhau nhưng hiệu quả đánh đều khác nhau.
Tinh vực Hoa Hạ bên này mới vừa tổng kết ra một chút kinh nghiệm, đối phương đã thay đổi một tàu chiến hạm, lại có cách chiến đấu hoàn toàn xa lạ.
Vậy làm sao mà đánh! 
Đánh như thế nào!
Tinh vực Hoa Hạ bất đắc dĩ, chiến trường Arlos bên đó đã đánh mấy năm vẫn không phân được thắng bại đã điều đi một phần quân đội.
Đã xóa sạch nghi ngờ Thích Triêu Dương ở trong đó. 
Thích Triêu Dương vừa nghe đối phương là do nhóm người Tiểu Trục sai khiến, đã tuyệt đối từ chối lên trước chi viện ngay tại chỗ.
Hắn trước đây vì bị thương, lại bị vu tội là kẻ phản bội, ở thành phố Khoa Học Kỹ Thuật đợi gần một năm.
Sau lại quen biết với Tuyết Lê người đi theo học tập Tiểu Trục, hắn cũng từng tiếp xúc qua cùng mấy người này. 
Trước tiên không nói đối phương có ơn thu nhận và giúp đỡ, mà nói mấy người đứng đầu có vấn đề của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, đánh với bọn họ còn không bằng đánh cùng Arlos bên này.
Thích Triêu Dương vô cùng thẳng thắn từ chối, tinh vực Hoa Hạ bên này có chút không hiểu, chỉ có thể điều người của bên Ngải Đại Đầu đi.
Ngải Đại Đầu cũng có chút không vui, sau đó nghe nói con gái nhà mình bị ăn hiếp, lúc này mới hùng hổ xông đến chiến trường. 
“Cha, người có biết không, cô ta đem con ném ở trên ngôi sao bỏ hoang, con suýt chút nữa bị con thú tinh hệ ăn rồi.” Ngải Nặc từ Thủy Vụ Tinh bên kia qua đây, vừa mới đến đã tìm Ngải Đại Đầu cáo trạng.
Ngải Đại Đầu sắc mặt nặng nề: “Ta không phải đã từng nói với con không nên trêu chọc cô ta sao? Con vừa ra ngoài chỉ gây phiền toái cho ta, ta nhất thời nhẹ dạ đã đồng ý cho con ra ngoài!
Ngải Nặc tủi thân: “Cha, con bị người ta ăn hiếp, người còn hung dữ với con.” 
Ngải Đại Đầu thấy con gái nhà mình muốn khóc, nét mặt cũng không thể căng thẳng nữa: “Đừng khóc, cha đến không phải là báo thù cho con rồi sao?”
Ngải Đại Đầu an ủi Ngải Nặc một lát, cuối cùng cũng khiến con gái hắn bình tĩnh trở lại.
Ngải Nặc vừa lau nước mắt vừa nói: “Cha, con cũng muốn ra chiến trường.” 
“Con ư?” Ngải Đại Đầu bị dọa cho giật mình, chợt hét lớn: “Con ra chiến trường cái gì? Hồ đồ! Ta sẽ cho người đưa con về ngay!”
“Cha!” Ngải Nặc không chịu: “Con đã trưởng thành, tinh vực Hoa Hạ là nhà của chúng ta, thân là một thành viên của tinh vực Hoa Hạ, con có trách nhiệm bảo vệ tinh vực Hoa Hạ.”
“Nặc nhi, con biết chiến trường có nhiều nguy hiểm hay không? Đó không phải là nơi con nên đi!” Ngải Đại Đầu lắc đầu: “Cha nói rồi dù thế nào cũng không cho con ra chiến trường.” 
“Cha, người có thể đi vì sao con không thể đi chứ? Trước đây người tham gia chiến đấu cũng trạc tuổi như con, dựa vào cái gì mà con không được đi?” Ngải Nặc dựa vào lý lẽ để biện luận.
“Không giống nhau vì cha là đàn ông!”
“Đối diện với chiến tranh chỉ phân theo năng lực, không có phân biệt giới tính.” 
“Bốp bốp bốp.” Tiếng vỗ tay truyền vào theo cánh cửa kim loại được mở ra: “Nói cho cùng, ngải tướng quân, lệnh thiên kim có giác ngộ như thế, ngươi làm cha nên đồng ý đi chứ.”
Một người đàn ông mang quân trang màu trắng mang theo đoàn người tiến vào.
Người đàn ông có dáng người cao ngất, quân trang vừa vặn trên người hắn, dường như là được may theo kích thước cơ thể. 
Nụ cười tươi nở trên gương mặt anh tuấn.
Khí thế trên người hắn không hề giống với những quân nhân khác.
Có thể nhìn thế nào đây, đều cảm thấy vô cùng không hợp lý, rất quái dị. 
Ngải tướng quân lập tức đứng lên chào theo nghi thức quân đội: “Thượng tướng, ngài sao lại đến rồi?”
“Thanh niên có ý nghĩ này, ngải tướng quân nhất định phải cho cơ hội, không thể vùi dập tính tích cực của một người trẻ tuổi.” Người đàn ông nhìn vào không lớn tuổi, có thể nói là rất trẻ.
“Vâng... Vâng.” 
Ngải Nặc nhìn cha mình có chút kỳ lạ, quân hàm của cha cô cũng không thấp, phải cúi đầu như thế... sợ hãi sao?
“Ngải Nặc con đi ra ngoài trước đi.” Ngải Đại Đầu ra lệnh cho Ngải Nặc.
Ngải Nặc biết bọn họ phải thương lượng chiến sự, cô không thích hợp ở đây, liền đứng dậy rời khỏi gian phòng. 
Ngải Đại Đầu và người đàn ông kia ở bên trong không bao lâu, người đàn ông đã nhanh chóng đưa người rời đi.
“Cha, người kia là ai vậy?” Ngải Nặc đợi người đi rồi lập tức đi vào.
“Kỷ cảnh.” 
“Kỷ cảnh?”
Kỷ cảnh, người của Kỷ gia, người trạc tuổi cô cũng phải gọi hắn một tiếng chú.
Rất có uy tín trong quân đội, quan trọng nhất là hắn sở hữu một siêu cơ giáp. 
Kỷ gia là dòng họ duy nhất có thể chế tạo được siêu cơ giáp của Hoa Hạ, đáng tiếc từ sau Kỷ gia gặp chuyện, trên đời không còn siêu cơ giáp nữa.
Siêu cơ giáp rất khó chế tạo, mấy trăm năm tạo ra một bộ khung cũng là chuyện bình thường.
Nhưng chỉ có người nhà họ Kỷ hiểu rõ… 
-
“Bọn họ làm không được rồi.” Kỷ Niên chống cằm nói: “Nhưng chủ yếu là đối xử tốt với tôi, tôi có thể giúp cô làm.”
Minh Thù vỗ tay một cái: “Chờ cậu làm được thì rau cúc vàng cũng đều bị ăn sạch hết rồi.” 
Kỷ Niên bất mãn đẩy nhẹ mái tóc của mình: “Vậy cô chuẩn bị lấy cái gì để đối phó với Kỷ Cảnh? Tôi nhớ tinh vực Sao Chổi không có siêu cơ giáp.”
“Có ai nói cho cậu biết chưa?” Minh Thù cười: “Cậu đúng là bị đông cứng năm mươi năm rồi, thời gian năm mươi năm có thể làm được rất nhiều chuyện.”
Kỷ Niên: “Năm mươi năm là có thể làm ra siêu cơ giáp, siêu cơ giáp sẽ không bị thiếu như vậy.” 
Minh Thù liếc nhìn hắn rồi cười cười nói: “Cậu là người thành phố Khoa Học Kỹ Thuật nuôi chơi sao?”
Kỷ Niên: “...”
“Hai năm trước, thành phố Khoa Học Kỹ Thuật đã nghiên cứu ra siêu cơ giáp.” Tiểu Trục ngẩng đầu giải thích: “Nhưng kỹ thuật của Kỷ gia không thể mô phỏng, lợi hại hơn nhiều so với chúng ta, thế nhưng nếu như so sánh về số lượng mà nói, lượng sản xuất ra của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật chiếm ưu thế. Vực chủ đã từng nói, một người đánh không lại nhưng cả đám người chúng ta có thể đánh lại.” 
Tiểu Trục nói xong còn xiết chặt quả đấm nhỏ, khuôn mặt kiên định.
Kỷ Niên: “...”
Coi như cậu nói kỹ thuật của Kỷ gia không thể phục chế, cũng bẻ không lại ba quan điểm của hắn. 
Quyển Mao chen vào một câu: “Cái khoang lạnh lần trước cậu vơ vét từ vũ trụ về tôi đã nghiên cứu kỹ, tin rằng muốn vượt qua siêu cơ giáp của Kỷ gia không là vấn đề.”
Kỷ Niên: “...”
Một đám biến thái! 
Lão tử chỉ là muốn khoe khoang cùng vợ một chút, mọi người có cần phải phá như thế không!
Tức quá!
“Tôi cảm thấy thuật chế tạo cơ giáp của Tuyết Lê rất giống với của Kỷ gia, đáng tiếc cô gái kia quá gian xảo.” Quyển Mao trách móc Tiểu Trục: “Đều tại cậu, không cho tôi bắt cô ta, nếu không bây giờ tôi đã sớm nghiên cứu ra được rồi.” 
Tiểu Trục trừng Quyển Mao: “Tuyết Lê không phải đã chỉ ra mấy chỗ then chốt rồi, cậu còn chưa thỏa mãn à?”
Quyển Mao: “...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.