Kỷ Niên quan sát sự bày trí trong khoang.
Minh Thù rót một ly nước cho hắn, Kỷ Niên cầm tay Minh Thù cùng nhau cầm lấy: “Vực chủ, thần thạch có phải là đang ở chỗ của cô?”
Minh Thù rút tay về, mỉm cười: “Tôi phân ra rồi.”
Phân... phân rồi ư?
Phân cho người nào?
Kỷ Niên ôm ly nước uống hai ngụm: “Sao... phân chia như thế nào?”
Vấn đề này tương đối quan trọng.
“Người nhiều như vậy.” Minh Thù cười một cách xấu xa: “Đương nhiên là phân nhỏ ra, nếu không... thì làm sao chia cho đủ.”
“Khụ... Khụ.” Kỷ Niên bị sặc nước.
Cái này... tên thần kinh!
“Đúng, đặc biệt để lại cho cậu một mảnh.” Mảnh Thần Thạch màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay trắng noãn, đưa tới trước mặt hắn.
Kỷ Niên: “...” Lão tử còn phải cám ơn cô sao?
Muốn cho hắn tức chết để đi tìm người đàn ông da trắng đẹp trai đúng không!
“Nghỉ ngơi thật tốt.” Minh Thù kín đáo mang mảnh thần thạch nhỏ đưa cho hắn, sau đó cất bước rời khỏi: “Được rồi, không nên chạy loạn, trên chiến hạm có rất nhiều cơ mật, bị gián điệp trong đó bắt lại, tôi cũng không thể cứu được cậu.”
Kỷ Niên: “...”
Kỷ Niên phiền lòng đi tới đi lui ở trong phòng.
Sắc mặt của Kỷ Niên trở nên hồng, nhẹ nhàng thở phì phò, thân thể lắc lư, người lạnh như băng ngồi trên băng ghế.
“A...”
"Vù vù…"
Ly nước đặt ở trên cái bàn đột nhiên chấn động, Kỷ Niên hít thở sâu một hơi, nhanh chóng lấy ra một liều thuốc tiêm an thần.
[Cửu thiếu, thuốc an thần có thể ức chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458343/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.