Chiến hạm qua đây cần thời gian, Minh Thù quyết định đến rừng rậm xem qua lần nữa.
Lần này đi con đường khác lần trước nhưng cảnh sắc trong rừng rậm cũng không thay đổi nhiều lắm.
Sức khỏe Kỷ Niên khôi phục rất nhanh, lúc này đang tự mình đi ở phía sau.
Minh Thù bước nhanh hơn một chút.
Từ khi chiến hạm bị rơi, đây là lần đầu tiên Kỷ Niên chủ động mở miệng: “Tôi sẽ đền cho cô.”
Minh Thù dừng bước khẽ xoay người, khóe miệng chứa đựng nụ cười yếu ớt: “Đền? Cậu biết trên chiến hạm có bao nhiêu vũ khí và kỹ thuật chưa công khai không, cậu lấy cái gì để đền?”
Kỷ Niên: “…”
“Nhìn cậu cũng không đền nổi.” Minh Thù quay đầu lại: “Coi như tôi thương hại cậu, lần này bỏ qua cho cậu.”
Kỷ Niên: “…”
Sắc mặt của Kỷ Niên có chút thay đổi nhưng cuối cùng nhịn xuống.
Hắn cúi thấp đầu tiếp tục đi về phía trước, trong rừng có lá rơi đạp lên mềm mại phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
Hắn không để ý Minh Thù đi chậm lại từ lúc nào, sánh vai với mình.
“Sức mạnh tinh thần của cậu là sao?”
Giọng Kỷ Niên trầm thấp: “Chính là như vậy.”
“Chính là như vậy nghĩa là như thế nào?”
“Không liên quan gì tới cô.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, Minh Thù nhìn gò má hắn cười cười.
Kỷ Niên ngẩng đầu lên liền gặp phải ánh mắt cô đang cười với hắn.
“Coi như tôi thích lo chuyện bao đồng.”
Minh Thù đi về phía trước: “Đừng theo chúng tôi, còn có người muốn cái mạng của cậu, tôi không muốn chết.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458334/chuong-838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.