Sơn Âm cũng không biết Minh Thù đã làm gì, cô len lét chạy đi.
Hắn còn tìm cô khắp nơi.
Kỷ Niên muốn gặp cô, Sơn Âm chỉ có thể thử gửi tin cho Minh Thù.
Mấy phút sau, Minh Thù không biết từ đâu chui ra.
"Vực chủ..." Sơn Âm nghênh đón: "Kỷ thiếu gia không ăn gì."
Minh Thù ngậm một cọng cỏ, phất tay một cái: "Đi nghỉ hết đi."
Sơn Âm đảo mắt vài vòng cung kính bước lùi đến một bên, sắp xếp người gác đêm xong những người còn lại đều đi nghỉ.
Kỷ Niên vẫn đang đứng ở trước túi ngủ, mặc dù là đã lạnh đến mức hắn sắp đông cứng lại nhưng vẫn không hề đi vào.
Minh Thù chậm rãi đi tới, không nói lời nào đưa hắn trở lại túi ngủ: "Muốn chết thì đừng có chết ở chỗ của tôi, tôi lại phải đào hố cho cậu."
Kỷ Niên bị thương lại bị đông cứng hồi lâu, trên người căn bản đã không còn chút sức lực nào.
Sau khi ngã vào túi ngủ, liền không bò dậy nổi nữa.
"Cô muốn thế nào?" Hắn chống lên cái chăn mềm mại, ngửa đầu nhìn người đứng ở ngoài túi ngủ.
Minh Thù không để ý tới hắn xoay người đi sang một bên, Kỷ Niên nhìn bóng đêm mờ mịt bên ngoài.
Một lát sau Minh Thù trở về, trong tay bưng một chén canh thịt.
Cô cúi người bước vào túi ngủ, ngồi xếp bằng trước mặt hắn: "Hừm."
Kỷ Niên lùi lùi về phía sau.
"Cậu không ăn là tôi ăn đấy."
Kỷ Niên vẫn như cũ không hề nhận.
Minh Thù liền cầm thìa ăn một miếng, thịt của tinh hệ thú làm canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458333/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.