Chương trước
Chương sau
Tinh hệ thú vây quanh phía dưới không hề có ý định rời đi.
Minh Thù nghĩ muốn xuống dưới bắt lấy một con để quay ăn, nhưng mà Sơn Âm không cho cô cơ hội ra tay, để cho người ta mở chiếm hạm đến bên kia tinh cầu.
Trên mẫu tinh của tinh vực Hoa Hạ không chỉ có tinh hệ thú. 
Trên đường đi đến cũng gặp một số đều là những quần cư tinh hệ thú lớn.
"Kỳ lạ thật."
"Tôi chưa từng thấy nhiều quần cư tinh hệ thú như vậy... ở trên một tinh cầu." 
Mọi người đang xì xào bàn tán.
Minh Thù nhìn tinh hệ thú ở phía dưới.
Muốn ăn... 
Để cho trẫm yên tĩnh ăn cho no có được không! 
Sơn Âm cuối cùng cũng tìm một chỗ để dừng lại, thế nhưng chỗ này rất trống trải, đoán chường trong chu vi vài trăm dặm cũng không có vật gì sinh sống.
Cả tinh cầu đã không còn nhìn ra được bất cứ kiến trúc gì nữa, thỉnh thoảng chỉ có thể nhìn thấy một vài mảnh kiến trúc bị chôn vùi dưới chân. 
"Vực chủ, người đến đây xem."
Minh Thù mất hết sức lực đi tới, nhìn theo hướng tay của Sơn Âm đang chỉ.
Chỉ thấy bình nguyên ở phương xa, cứ cách một đoạn lại có một cái rãnh, giống như có ai đó vẽ một lằn ranh trên bình nguyên vậy. 
Mà ở giữa những khe rãnh này là chi chít những kiến trúc, những kiến trúc kia dường như bị khảm nạm vào trong lòng đất.
Bọn họ lúc này đang đứng ở trên những kiến trúc kia.
Ở bên dưới đã rất lâu rồi không có ai hoạt động, trong kiến trúc lộ ra tử khí giống hệt như trên tinh cầu này. 
Cũng không biết được là nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, dẫn đến việc toàn bộ kiến trúc đều bị chôn vùi dưới lòng đất, những kiến trúc này ở nơi sâu nhất phải có đến năm sáu trăm tầng.
Thậm chí còn có thể sâu hơn.
Công trình khổng lồ như vậy, cũng không phải là trong một đêm là có thể xây thành. 
Minh Thù chống cằm, mắt nhìn chằm chằm sâu vào rãnh sâu âm u.
Vì sao một tinh cầu ngập tràn sát khí lại tạo ra một tinh hệ thú không hề có một chút sát khí nào?
Cái này không khoa học! 
"Đi." Minh Thù phất tay.
"Vực chủ, đi đâu?"
"Bắt thú." 
"..." Bắt về ăn sao?
Vực chủ chúng ta có thể đừng làm loạn nữa được không?
Nhiều quần cư tinh hệ thú lớn như vậy, chúng ta sẽ bị đuổi cho chạy tán loạn đấy!  
Minh Thù tuyển một đám người nhìn qua không hề khổng lồ đến vậy.
Nhưng mà số lượng của bọn họ lớn, Sơn Âm vẫn còn đang xây dựng kế hoạch ở trong đầu.
Minh Thù đã kéo được một con về, phía sau là một đám tinh hệ thú hung ác đang kêu gào. 
Sơn Âm trừng mắt nhìn người bên cạnh, không phải đã bảo ngươi trông chừng vực chủ rồi sao?
Người kia lại nhìn sang bên cạnh, không phải bảo ngươi trông chừng sao?
Đối phương trừng mắt nhìn lại, không phải là ngươi phải trông chừng sao? Liên quan gì đến ta! 
"Chạy đi!" Minh Thù kéo tinh hệ thú ở bên cạnh bọn họ.
Khóe miệng của mọi người co rút, chạy mau.
Đợi đến lúc bỏ rơi đám tinh hệ thú kia, bọn họ đã không biết được là đang ở đâu rồi. 
Thú mà Minh Thù bắt được vẫn còn sống là một con tinh hệ thú còn nhỏ.
Minh Thù đạp nó xuống đất tay đặt trên đầu gối, mang khí thế thổ phỉ: "Các ngươi bình thường thích hoạt động ở đâu nhất?"
"Grào Grào..." Mẹ cứu con!  
Minh Thù tiến sát vào cạnh nó, cười cực kỳ ôn hòa: "Không nói cho tử tế thì ta sẽ ăn ngươi đấy."
"Grào grào..." Cứu mạng, cứu mạng, bắt nạt thú! 
"Vực chủ làm gì vậy?" Hộ vệ số một chọc chọc hộ vệ số hai. 
"Không biết." Hộ vệ số hai mơ hồ.
"Vực chủ thông đồng với tinh hệ thú?" Hộ vệ số ba nghi hoặc.
"Làm sao có thể..." Hộ vệ số bốn giọng điệu phản bác yếu ớt. 
"Grào grào!" Âm điệu gào thét của tinh hệ thú thay đổi như là cầu xin tha thứ, nó chỉ chỉ một hướng khác.
Minh Thù liền kéo nó đi.
Tinh hệ thú như một con heo chết, cụp đầu mặc kệ bản thân để bị kéo đi. 
Tinh hệ thú đi thẳng theo hướng bắc, Minh Thù cũng không biết đã đi mất bao lâu trong sự hoang vu có vẻ xanh biếc.
Đó là một đường ranh giới rất rõ nét.
Rừng rậm đứng sừng sững ở cách đó không xa. 
Mênh mông vô bờ dường như không nhìn thấy được điểm cuối.
"Sao lại có thể có một cánh rừng rộng lớn đến vậy?" Hộ vệ số một cảnh giác: "Trước đây tại sao lại không kiểm tra ra."
Sau khi gặp những tinh hệ thú này bọn họ liền kiểm tra qua cả tinh cầu, nhưng mà tất cả đều là hoang vu không có bất kỳ thảm thực vật nào. 
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một cánh rừng rậm to lớn đến vậy.
Thứ bọn họ nhìn thấy chính là rừng rậm, thứ Minh Thù nhìn thấy lại chính là sát khí vây quanh khu rừng, không có cách nào có thể bước vào khu rừng.
...
"Bùm..."
Tiếng nổ kịch liệt truyền đến từ phía bên trong cánh rừng, khói đặc bay lên, tiếng rống của tinh hệ thú vang lên từ mọi ngóc ngách trong khu rừng.
Minh Thù dừng lại nhìn về phía phát ra âm thanh. 
Bọn họ đã đi hai ngày liền trong khu rừng rậm.
Hai ngày này ngoại trừ gặp phải tinh hệ thú, còn lại cũng không gặp được gì khác.
"Bên trong có người." Sơn Âm nói. 
Tinh hệ thú đánh nhau thì cùng lắm chỉ là cây cối xung quanh bị phá hủy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống như thế này.
"Đi xem thử." Minh Thù cắn một miếng thịt.
"Vực chủ..." Sơn Âm giọng điệu như nỗ lực muốn ngăn cản. 
Nhưng mà Minh Thù lại dựa vào sự nhỏ nhắn của bản thân vọt qua bên cạnh Sơn Âm.
Sơn Âm giận nhưng không dám nói, chỉ đành rống đoàn hộ vệ phía sau: "Bảo vệ vực chủ cho tốt."
Hộ vệ: "..." 
Chỗ đánh nhau ở cách đó không xa, sự chiến đấu đã đánh gãy thiêu hủy hết cây cối ở bốn phía xung quanh hình thành một mảnh đất trống rất lớn.
Hai chiếc cơ giáp một đen một trắng đang đè lên nhau với một tốc độ rất nhanh, va chạm, né tránh, tách ra...
Bên kia còn có mấy cơ giáp đang đứng sừng sững, còn có người cầm vũ khí đang quan sát tình hình. 
Minh Thù không hề xông ra, đứng ở ngoài quan sát trận chiến.
Sơn Âm quan sát kỹ một lát nữa, nhíu mày: "Là người của tinh vực Hoa Hạ."
"Nếu như bọn họ nhìn thấy chúng ta nhất định là sẽ gây rắc rối cho chúng ta, vực chủ, chúng ta vẫn nên tránh đi một chút." Hộ vệ số ba đề nghị. 
Minh Thù còn chưa lên tiếng, cơ giáp màu đen ở giữa không trung bị giẫm xuống trượt một đoạn trên mặt đất, vừa vặn dừng ở cách chỗ Minh Thù không xa.
"Giao đồ ra đây." Cơ giáp màu trắng rơi xuống, pháo đồng trong tay hướng về phía cơ giáp màu đen.
Cơ giáp màu đen chậm rãi đứng lên, cánh tay vì vừa mới bị va chạm cho nên xuất hiện vết rách. 
"Đừng phí công nữa, hôm nay ngươi sẽ không ra khỏi đây được đâu." Cơ giáp trắng cực kỳ tự tin: "Muốn chết nhẹ nhàng thì giao đồ ra đây."
Phía dưới cơ giáp màu đen xuất hiện gió xoáy, cơ giáp màu trắng lùi về sau một bước.
"Còn muốn vùng vẫy giãy chết?" Cơ giáp màu trắng hừ lạnh. 
Gió xoáy bao vây lấy cơ giáp màu đen, trong không khí tràn đầy tiếng gió thổi cây cối ở xung quanh đều bị dao dộng kêu sột soạt không ngừng.
Cơ giáp màu đen ở trong gió xoáy xông ra đầy quái dị.
Cơ giáp màu trắng đương nhiên là cũng không thèm để ý, tùy ý ngăn cản lại. 
Nhưng mà nó lại bị hất bay ra ngoài, xoay hai vòng trên không trung sau đó mới đứng vững.
"Ngươi..." Cơ giáp màu trắng dường như có chút khó tin, nhưng chợt lại cười ha hả: "Xem ra hôm nay ta không thể để cho ngươi sống sót mà rời khỏi đây được rồi."
Xung quanh cơ giáp màu đen vẫn luôn nổi gió, gió càng làm cho tốc độ của hắn nhanh hơn. 
Khiến cho hắn mặc dù đang ở tình huống cơ giáp bị tổn thương nhưng cũng không rơi xuống thế yếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.