Chương trước
Chương sau
Phần lớn người không muốn ở chung một chỗ với zombie, rời khỏi theo quân đội.
Cũng có ít người không còn chỗ để đi, như những người may mắn sóng sót bị trói lại.
Bọn họ rơi ở phía sau, vốn là muốn đợi đến cuối cùng đi nhưng mà bọn họ phát hiện zombie tuy đáng sợ, nhưng không có ý tấn công bọn họ. 
Dưới sự sai sót ngẫu nhiên, đám người may mắn sống sót chưa kịp rời khỏi đã ở lại.
Cổng An Thành không có người canh gác, ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Nhưng những người bình thường mới đến sẽ bị zombie vây quanh. 
Người sống sót bên trong thành cũng không dám tùy tiện ra khỏi thành, sau khi rời khỏi đây không chừng sẽ bị zombie tấn công.
Minh Thù nắm được chuyện của An Thành, cũng truyền tai tại căn cứ.
Có thể nói vua zombie Hạ Vị này khiến người ta hận thấu xương. 
Thế nhưng bên trong An Thành nội bộ vô cùng hòa hợp.
“Vua.”
Tiểu zombie từ ngoài cửa ló đầu vào, ngây thơ kêu một tiếng. 
Hai người trong phòng đồng thời nhìn về phía nó, tiểu zombie nhe răng về phía Nguyên Dã, trong cổ họng có một tiếng gầm nhẹ.
Hắn đè vua làm cái gì!
Minh Thù bình tĩnh đẩy Nguyên Dã ra: "Có việc?" 
Tiểu zombie nghi ngờ quan sát Nguyên Dã và Minh Thù, một lát sau cả cơ thể từ sau cửa bước tới, lôi ra một cái túi lớn.
"Vua, cho ngươi." Tiểu zombie hiến cái túi quý cho Minh Thù, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đợi khích lệ.
Nguyên Dã: "..." 
Tốt lắm! Tên đầu bếp Tô Đài kia thì thôi đi, còn cá cả đứa nhỏ này nữa!
Mạng của lão tử sao lại khổ như vậy.
"Ngày hôm nay lại đi ra ngoài?" Minh Thù lật lật cái túi: "Bên ngoài tình hình sao rồi?" 
"Quái vật rất nhiều." Tiểu zombie vểnh cái miệng, xùy xùy hai tiếng: "Không ngon."
Minh Thù liếc nhìn tiểu zombie: "Ta không phải nói với ngươi rồi hay sao, không cho phép ăn đồ không sạch sẽ."
Tiểu zombie chột dạ rụt đầu: "Ta... Ta chỉ nếm thử." 
"Tắm đi."
"Ừm."
Tiểu Zombie cẩn thận từng bước từng bước rời phòng. 
Nguyên Dã dang tay ôm Minh Thù vào lòng: "Vợ."
Minh Thù chống cái bàn phía sau, hơi nhướn thân thể, ánh mắt rơi trên người hắn: "Có vẻ cậu thật sự muốn bị tôi ăn tươi."
Nguyên Dã cọ cổ cô: "Tôi nhịn không được đâu." 
Vừa thấy cô thì muốn ôm, muốn hôn, hận không thể giữ cô trong lòng bàn tay.
Hu hu, lão tử phài làm sao.
"Thịt người tôi cũng chưa ăn qua, hấp chiên dầu ăn chọn cái nào?" 
"Tôi chọn..." Nguyên Dã dựa sát vào bên tai cô nói nhỏ, nhiệt khí đảo qua bên tai Minh Thù, ngứa ngứa nhột nhột.
"Thế nào?" Đôi mắt Nguyên Dã lộ vẻ cười, trong giọng nói nhuộm dục niệm nhàn nhạt.
Minh Thù đẩy hắn ra, sửa sang lại quần áo: "Không có cửa đâu." 
"Vậy thì tôi leo cửa sổ." Nguyên Dã kéo tay cô, chớp chớp mắt.
Minh Thù nhoẻn miệng cười, vô tình từ chối: "Không được."
Minh Thù đi ra ngoài phòng, Nguyên Dã đẩy cửa phòng, trực tiếp đóng cửa. 
Minh Thù bị hắn áp ở trên cửa, cơ thể ấm áp dán trên người cô, hơi thở của hắn giao hòa, quấn quít, gặm cắn.
Minh Thù bị hắn quay vòng vòng ở trong ngực, tuy là thỉnh thoảng vẫn còn có chút kích động, nhưng cô có thể khống chế rất tốt.
Minh Thù bị hôn đến mềm cả người, nhịn không được tới gần ngực hắn, Nguyên Dã từ môi cô xuống đến cái cổ, xương quai xanh, một đường đi xuống. 
Nguyên Dã đụng vào đồ trên cổ Minh Thù, đầu ngón tay hắn đụng vảo bề mặt nó, hai cái kim tệ rớt ra ngoài.
Động tác của Nguyên Dã mạnh lên.
Một lát sau hắn ngừng động tác lại, Minh Thù nhìn hắn. 
Nguyên Dã đột nhiên hôn xương quai xanh cô một cái, hèn gì tên Lạc Yến kia cười trên nỗi đau của người khác.
"Vợ, tôi biết em thích tôi."
Nguyên Dã đột nhiên nói ra một câu như vậy, giọng nói có sự nhảy nhót và vui mừng. 
“Cậu lại điên cái gì vậy.” Minh Thù mềm mại "hừ" một tiếng.
"Thích em." Nguyên Dã nói nhỏ: "Thích đến nổi điên."
Tiểu yêu tinh này bày tỏ đơn giản như uống nước, Minh Thù không chút gợn sóng trả lời: “Rốt cuộc cậu có làm hay không?” 
Kéo cô đến bước đường này, đột nhiên ngừng lại tỏ tình.
Thần kinh sao!
"Làm." 
-
Buổi tối mạt thế như hôm nay, giống như là bao phủ trong bóng đêm. Sự tối tăm này khiến người ta nổi điên, một tia sáng cũng có thể khiến người ta thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nguyên Dã ôm lấy Minh Thù, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen. 
Một lúc lâu, hắn nghiêng người nhìn người trong lồng ngực.
Kéo chăn ra, lộ ra cái cần cổ trắng nõn, đầu ngón tay Nguyên Dã chạm vào kim tệ trên cổ cô.
Nghĩ lấy đi bộ phận quan trọng nhất thì hắn sẽ không con cách nào hay sao? 
Hắn thật sự là không còn cách nào.
Bà nó, Lạc Yến lão tử trở về sẽ giết chết ngươi.
Không được, vẫn phải nghĩ biện pháp... 
Không phải lúc nào hắn cũng tìm được lỗ hổng trên hệ thống, chủ hệ thống bên kia do hắn sửa chữa, nếu như không làm cái ký hiệu gì, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao hắn tìm được cô chứ?
Suy nghĩ bay khắp đầu Nguyên Dã.
Có cách. 
Nhất định có.
Nguyên Dã không biết nghĩ đến cái gì, trong đôi mắt từ từ chìm xuống.
Hắn ngưng mắt nhìn Minh Thù. 
Một lúc lâu hắn đột nhiên cười một cái: "Rốt cuộc là mệnh."
Hắn cúi đầu hôn trán Minh Thù một cái, hắn cắn ngón tay chảy máu rồi để trên bề mặt kim tệ, kim quang tan rã, máu tan vào kim tệ, hỗn loạn đột nhiên như muốn sống lại.
Minh Thù dường như muốn tỉnh lại, Nguyên Dã chợt ngậm môi cô, cúi người đè lại hào quang kia. 
Hào quang giữa hai người bị lộ ra ngoài chậm rãi lưu chuyển, từ từ biến mất.
Gian phòng lần nữa rơi vào bóng tối.
"Bảo vệ cô ấy thật tốt." 
Kim quang lóe lên một cái, tựa như đáp ứng yêu cầu của hắn.
Nguyên Dã xoay người nằm xuống.
Sớm biết như vậy, trước đây hắn không nên đồng ý để cô làm nhiệm vụ này, đã lỗ vốn còn rước một đống phiền phức. 
Lão tử mưu đồ gì vậy! 
Minh Thù trở mình, đưa lưng về phía Nguyên Dã, Nguyên Dã ôm cô từ phía sau.
Hô hấp của Nguyên Dã đều đặn, Minh Thù mới chậm rãi tự tay sờ về phía kim tệ. 
Trong bóng tối, tinh thần của cô thay đổi một chút, ngón tay buông lỏng, kim tệ lẳng lặng dán vào ngực cô.
-
Sáng sớm Hao Tử đã chạy tới đập cửa Minh Thù, thấy người mở cửa là Nguyên Dã, hắn sửng sốt một chút, lại nhìn quần áo Nguyên Dã xốc xếch như bị sét đánh. 
“Cầm thú.”
Một lát sau Hao Tử mới nói ra hai chữ.
"Chuyện gì?" Nguyên Dã không nhịn được nhìn hắn. 
Hắn còn muốn ôm vợ một lát nữa mà.
Hao Tử nhớ tới chuyện chính, vội vàng nói: "Mới vừa nhận được tin tức, có một căn cứ bị KFC tập kích, toàn quân bị diệt. Rất có thể sẽ đi về phía chúng ta, Tô Đài kêu tôi tới gọi lão đại Hạ Vị tập hợp."
“Biết rồi.” 
“À, tôi...”
“Ầm!”
Mũi Hao Tử suýt nữa thì bị lệch. 
Hắn bĩu môi, người nào vậy!
Cầm thú!
Hao Tử hấp ta hấp tấp chạy về, rất không khách khí đem hành động cầm thú của Nguyên Dã nói cho mọi người nghe. 
Vì vậy lúc Nguyên Dã và Minh Thù tới, Nguyên Dã nhận được ánh mắt kỳ quái của mọi người.
Nguyên Dã vờ như không thấy, làm bữa ăn sáng cho Minh Thù trước.
Bọn họ đám chó độc thân này chắc là ngưỡng mộ ta có vợ. 
Bữa sáng thật ra là do Tô Đài chuẩn bị, hắn chỉ việc bưng ra.
Nguyên Dã chí khí hùng hồn, phảng phất như đó là do hắn làm ra.
“...” 
Đúng là người của lão đại, không biết xấu hổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.