Tô Đài chỉ là bị thương ở bả vai, không nguy hiểm đến tính mạng.
Đợi lấy được đầu đạn ra, đoàn người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyên Dã đâu?"
Không biết là ai hỏi một câu.
"À, tôi quên không hỏi xem con côn trùng kia giấu hắn chỗ nào rồi."
Người ăn đồ ăn vặt bên kia chậm rãi nói một câu, sau đó... Không có sau đó.
Nguyên Dã sẽ không tự mình tìm đường chết, nếu hắn có thể chết, cô sẽ ăn nhiều hơn hai túi đồ ăn vặt.
Minh Thù không lo lắng, Hao Tử thấy bọn họ cũng không cần lo lắng.
Bọn họ bây giờ có chuyện quan trọng hơn.
Diệp Tương Tư lắp bắp kể lại mọi chuyện cho Minh Thù nghe một lần, nếu để cho những người đó mang theo những người sống sót rời đi, kết quả của bọn họ thế nào sẽ không cần phải nói.
"Sao tôi phải..." Diệp Tương Tư lấy ra một trái cây, câu nói của Minh Thù chuyển đổi: "Được thôi."
Diệp Tương Tư chống lại ánh mắt mấy người Hao Tử, có chút chột dạ co người lại.
-
Người của An Thành thu thập đồ đạc xong rút lui ra ngoài thành, nhưng cửa thành không biết từ lúc nào tụ tập một đám zombie, dường như vô tận, nhìn không thấy phần cuối.
Bọn chúng trông coi cửa lớn, từng chiếc, từng chiếc xe đều phải kiểm tra.
Đương nhiên kiểm tra là người, zombie chỉ phụ trách cản bọn họ lại.
Đám zombie nhìn chằm chằm bọn họ, ai dám gây chuyện, nhào tới cắn một cái.
Những người này muốn ra khỏi thành, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trên xe bất cứ người nào khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458312/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.