Vì đám người kia bị xử tử, phụ nữ và trẻ em tạm thời không có nơi nào để đi chỉ có thể ở lại trong thôn.
Nhưng chứng kiến zombie đi lại trong thôn bọn họ vẫn rất sợ.
Tô Đài đơn giản nói quy tắc với bọn họ chỉ cần không chủ động trêu chọc bọn zombie này, tức là hoạt động ở gần đây, zombie sẽ không tấn công bọn họ.
Đương nhiên nếu như sợ, cũng có thể trực tiếp rời đi.
Nhóm phụ nữ và trẻ em này, đại đa số đều là người thường nào dám tự mình đi ra ngoài.
Sau đó một đám người tạm thời ở lại trong thôn.
Lúc đầu dự định đi ra ngoài, Hoàng Chinh đoạt lại vật tư của đám người kia xong trực tiếp chất đống ở trước mặt Minh Thù.
Hắn phải biết rằng Minh Thù nuôi tiểu zombie bằng thứ gì.
Có thứ để trao đổi Minh Thù rất dễ nói chuyện.
Bọn họ lần đầu tiên nghe qua thực vật biến dị, không ngờ đến thực vật biến dị lại có thể ăn.
“Chúng ta cũng có thể ăn sao?” Hao Tử hết sức tò mò.
“Mọi người tìm rồi thử xem sẽ biết.” Ta cũng không phải là người, làm sao biết người có thể ăn hay không.
Vì sao cảm giác lời này như đang chửi chính mình vậy?
Hao Tử nghẹn ngào.
Hoàng Chinh cau mày suy nghĩ: “Cô tìm ở đâu vậy?”
Minh Thù mỉm cười: “Cậu thấy tôi đã đi ra ngoài chưa?”
Hoàng Chinh: “...”
Đoạn đường này cô ít khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của bọn họ, coi như là rời khỏi không bao lâu rồi sẽ xuất hiện.
Cho nên thực vật biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458293/chuong-797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.