E rằng bọn họ thực sự không thấy đứa bé, lúc này mọi người đang tìm kiếm khắp nơi.
Minh Thù cứ như vậy đi vào, Đới Trị nhíu mày nhìn vào người đàn ông mang áo quần rằn ri phía sau.
Người đàn ông vô tội xua tay, cô không nên tới.
“Cô gái có chuyện gì không?” Đới Trị mỉm cười: “Thật là ngại quá, đứa trẻ nghịch ngợm chạy ra ngoài, mọi người hiện giờ đều đang tìm kiếm, đã làm phiền đến các người rồi?”
Minh Thù mỉm cười: "Ta muốn hỏi ngươi để đòi một người."
Nụ cười của Đới Trị cứng ngắc, trong nháy mắt đôi mắt sắc sảo: “Cô gái có quen biết người trong đội của ta không?”
“Diệp Tương Tư.”
Diệp Tương Tư?
Đới Trị có lẽ là có ấn tượng với Minh Thù, thấy ánh mắt của Minh Thù càng không vừa ý đứng lên.
“Trong đội của chúng tôi không có ai tên này cả.” Hắn phủ nhận rất nhanh: “Cô có phải là đã nhớ nhầm tên rồi không?”
Đới Trị và một người phía sau nhìn nhau, dường như xác định hắn là một người qua đó.
“Ta không nhớ nhầm, trong đội các ngươi không có điểm danh sao?”
"Ầm..."
Cửa phòng bị đóng lại.
Trong phòng người đàn ông rút dao ra hướng về phía Minh Thù.
Mà căn phòng bọn Tô Đài ở cũng bị người ta vây quanh.
“Em gái, bây giờ còn muốn tìm Diệp Tương Tư sao?”
Người đàn ông chặc lưỡi một cái: "Không ngờ những thứ đưa cho các ngươi, các ngươi lại không ăn, đúng là các ngươi cẩn thận nhưng mà chỉ mấy người các ngươi có thể đánh thắng chúng ta đông như vậy sao?"
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458292/chuong-796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.