Tông Nhân phủ…
Nơi đó vào được nhưng không ra được.
“Vương gia, vương gia tha mạng!” Quản gia luống cuống:
“Vương gia, nô tài biết sai rồi, nhiều năm như vậy nô tài không có công lao cũng có khổ lao, vương gia tha cho nô tài đi!”
Lửa giận trong lòng Dật An Vương khó nén: “Ta bảo các ngươi chăm sóc cẩn thận cho Tầm Nhi, các ngươi lại chăm sóc kiểu đó?”
“Vương gia…”
“Lôi ra.”
“Vương gia tha mạng…”
“Vương gia, chúng nô biết lỗi rồi, xin tha mạng!”
Trong đại sảnh ồn ào, Dật An Vương quay lại phất tay, cho người dẫn mấy người này đi.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Đến khi phòng khách yên tĩnh lại, Dật An Vương thở dài ngồi một bên, rất lâu không lên tiếng.
Đám người hầu còn lại cũng không dám nói lời nào, trố mắt đứng nhìn nhau.
Rất lâu, Dật An Vương mới lên tiếng: “Sau này việc của vương phủ giao cho thế tử phi xử lý!”
“Không muốn.”
Dật An Vương chợt nhìn sang.
Người ta thì tranh giành đến sứt đầu mẻ trán để giành cái nhà này, sao nàng có thể từ bỏ!
“Lãng phí thể lực.” Minh Thù mỉm cười, từ chối vô cùng hùng hồn:
“Ta không làm.”
Dật An Vương: “…”
Dật An Vương rất muốn đập vào bàn, ngươi không làm cũng phải làm!
Nhưng nghĩ tới đứa con trai ngốc nghếch của mình, ông ta nhịn xuống, hừ lạnh một tiếng rời khỏi phòng khách.
Dật An Vương ở bên cạnh Cơ Tầm rất lâu mới rời đi.
Ông ta vẫn cho là hắn sẽ sống rất tốt ở vương phủ … Ai ngờ ở nhà của mình mà cũng là tình cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458261/chuong-765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.