Chương trước
Chương sau
Minh Thù từ dưới đất đi lên, người bên ngoài đồng thời nhìn về phía nàng, ánh mắt hơi lộ liễu.
Minh Thù nhìn bọn họ mỉm cười, hướng về phía sau nói một câu: “Cao công tử.”
Bóng dáng run rẩy từ phía sau bình phong đi ra, y phục trên người hắn tìm không thấy, trước ngực viết vài chữ to... 
Ta có tội.
Điều này hoàn toàn khác với bọn họ nghĩ.
Mọi người đồng loạt lui lại mấy bước. 
“Cao Bân sao lại biến thành bộ dạng này?”
“Đó chính là thế tử phi Tần gia... người được gả đến Dật An Vương phủ? Nàng ta đã làm gì với Cao Bân?”
Đối mặt tiếng nghị luận, Cao Bân không mặt mũi gặp người khác, chỉ có thể đưa tay ôm mặt. 
Hắn có thể cảm giác được lúc này những ánh mắt kia đều rơi trên người hắn.
Hắn nghe giọng nói kia nói: “Cao công tử, cơ hội lập công chuộc tội đến rồi.”
Cao Bân không tự chủ được run rẩy, ngón tay hở ra một kẽ, run run chỉ người thanh niên nào đó trong đám người: “Hắn... hắn, còn có... còn có một người ở phía dưới.” 
Người thanh niên bị chỉ trúng thay đổi sắc mặt.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ tình huống này, khẳng định không phải là chuyện tốt gì.
Cao Bân rơi vào tình huống này, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là rời khỏi nơi này. 
Đều là một đám bạn xấu, có thể kỳ vọng bọn họ đối xử chân thành sao?
“Nếu như bọn họ chạy, ta mượn ngươi đi ra ngoài dạo phố. Chớ hoài nghi, ta khẳng định làm được.” Minh Thù cũng không đuổi theo bọn họ, ngược lại hướng về phía Cao Bân nói.
“Đứng lại, mọi người đứng lại!” Không cần Minh Thù nói thêm điều gì, Cao Bân chịu đựng đau nhức trên người, lao tới bắt lại hai người thanh niên, ánh mắt hung ác nhìn bọn hắn chằm chằm. 
Bình thường bọn người này đều do Cao Bân đứng đầu, lúc này bị Cao Bân bắt lại, bọn họ cũng không dám chạy nữa.
Mặc dù không biết là chuyện gì, thế nhưng dám bỏ lại Cao Bân mà chạy, đợi khi ra ngoài, bọn họ cũng rơi vào kết cục không tốt.
“Đi gọi một người khác tới.” 
Cao Bân đá một người thanh niên trong đó: “Còn không đi!”
Người thanh niên kia ôm mông, đầu óc mơ hồ xuống phía dưới gọi người.
“Bọn họ đều tham dự, ta chỉ là người nghĩ ra chủ ý, người thực hiện đều là bọn họ, thực sự là bọn họ. Vết thương trên người thế tử đều là bọn họ gây ra.” 
Cao Bân bán rẻ ba người khác triệt để.
Mặt khác ba người cũng rõ chuyện gì xảy ra.
Cao Bân được cho là người tương đối có thể đánh được trong bọn họ, lúc này cũng mang dáng vẻ này, ba người thanh niên nào dám động thủ cùng Minh Thù. 
Thế nhưng nghe một hồi thì bọn họ mới phản ứng kịp.
“Cao Bân nếu không phải là ngươi... gạt thế tử ngốc đến, chúng ta sao dám động thủ với thế tử, tất cả những điều này đều là chủ ý của ngươi.”
“Chúng ta chỉ nghe Cao Bân.” 
“Đều là chủ ý Cao Bân, không liên quan gì đến chúng ta!”
Sắc mặt Cao Bân đỏ bừng lên: “Trước đây mọi người cũng tham gia nghĩ kế, thế tử phi, bọn họ đều có phần.”
Nhìn thấy hai bên muốn đánh nhau bởi vì chuyện ai nghĩ kế. 
Minh Thù hô dừng: “Mọi người đấm đá lẫn nhau đi, hai đấu hai, đánh tới ta hô ngừng thì thôi.”
Đánh... lẫn nhau?
Nàng cười: “Đương nhiên, nếu như mọi người muốn phô trương thanh thế, ta đây không ngại tự mình động thủ. Nhìn kết cục của Cao công tử, ta tin tưởng các ngươi không muốn trải nghiệm. Đúng không, Cao công tử.” 
Cao Bân: “...”
Ba người thanh niên: “...”
Quần chúng vây xem: “...” 
Tuy cảm thấy yêu cầu này của Minh Thù hơi cổ quái nhưng nhìn vẻ mặt thành thật nàng ấy, bốn người cũng không dám phản bác.
Đặc biệt là Cao Bân, hắn cũng không muốn tiếp nhận trận đó một lần nữa.
Nghĩ đến chuyện hành vi ba người này vừa rồi bán đứng mình, trong lồng ngực lửa giận nổi lên, Cao Bân đấm vào mặt người thanh niên gần nhất. 
Cao Bân động thủ, thanh niên lập tức đánh trả, hai người xoay đánh thành một cục.
Toàn bộ cửa tiệm bởi vì bọn họ mà loạn xạ cả lên.
Nhưng cho dù bên trong phát sinh chuyện lớn hơn nữa, bên ngoài cũng không có người tiến đến vây xem. 
Minh Thù phát hiện không biết từ lúc nào bên người mình có thêm một người đứng, toàn thân áo đen, đứng nghiêm.
Cầm trong tay bàn tính, con mắt nhìn chằm chằm đám người Cao Bân đánh nhau, tay thì đang lạch cạch tính sổ sách.
“Ối, huynh đệ.” 
Người nọ nhìn qua nhưng tay trên bàn tính cũng không dừng lại.
Ánh mắt nam nhân rất công thức hoá, không mang theo chút cảm tình nào.
“Mang cho ta chút đồ ăn, tính vào tiền của bọn họ.” Minh Thù mỉm cười nói với nam nhân. 
Nam nhân lấy ra một cuốn sổ từ phía sau đưa cho nàng.
Bên trong là các loại món ăn, Minh Thù liếc nhìn, lật lật gọi mấy món.
Nam nhân liếc mắt nhìn qua một phía, sau đó lại gõ gõ bàn tính. 
Món ăn Minh Thù gọi nhanh chóng được người bên ngoài đưa vào.
Cô gái mặc trang phục xinh đẹp đang cầm khay, bày món lên bàn nhỏ cho Minh Thù trong cảnh hỗn loạn, chén đũa tinh xảo, mùi vị thức ăn thơm ngon.
Mọi người: “...” Nàng ta làm ra chuyện lớn như vậy, còn ăn được sao? 
Không phải! Vân Hỷ các vẫn còn có kiểu phục vụ này sao?
Kỳ thực nhiều người cũng không quen thuộc lắm với Vân Hỷ các.
Đại đa số mọi người đều được người ta đưa xuống, sau đó bọn họ lại mang theo bằng hữu của mình. 
Chỉ biết là nơi này rất vui, cái gì cũng có thể mua được nhưng cũng có nhiều quy củ.
Ví dụ như không thể hò hét to tiếng trên đường.
Thế nhưng vào cửa tiệm, chuyện đánh lộn ẩu đả giống như bây giờ đều không ai quan tâm. 
Chỉ là sau khi kết thúc, sẽ có người cần phải bồi thường.
Quy tắc của mỗi cửa tiệm đều không giống nhau, có khi là nơi giải trí đơn thuần, có cũng khi là cửa tiệm giao dịch.
Hai loại cửa tiệm phân chia cũng rất đơn giản, cửa tiệm giải trí đèn lồng sáng hơn nhiều, hơn nữa màu sắc hồng nhạt. 
Cửa tiệm giao dịch đèn lồng trắng bệch, tối om.
Minh Thù rất hài lòng đối với đầu bếp Vân Hỷ các, làm đồ ăn ngon hơn nhiều so với đầu bếp Dật An Vương phủ.
Đợi Minh Thù gặm hết đùi gà cuối cùng, bốn người kia cũng nằm xuống đất. 
“Huynh đệ, có tay chân không?”
Huynh đệ gõ bàn tính lại liếc mắt nhìn Minh Thù, dùng giọng rất bình thản nói: “Trả tiền mặt.”
“Người kia, vừa rồi Cao công tử không phải thắng nhiều tiền sao, tới lấy cho ta.” Minh Thù chỉ vào tên béo đứng trước bàn cược. 
Tên mập nuốt một ngụm nước bọt.
Đây là lối chơi gì chứ.
Hắn túm ngân phiếu trên bàn lại, thân thể mập mạp đi tới, để ngân phiếu trên bàn Minh Thù rồi nhanh chóng trở lại nhóm. 
Hôm nay Cao Bân quả thực may mắn, thắng không ít.
Minh Thù nhét ngân phiếu vào trong tay nam nhân, rất hào khí: “Tiền này đủ mời bao nhiêu tay chân thì mời cho ta bấy nhiêu, không được đánh chết.”
Nam nhân đếm ngân phiếu, hắn cũng không làm gì, một lát sau thì có mười mấy người từ bên ngoài tiến vào. 
Mỗi người đều là đại hán hung thần ác sát.
Bọn họ vừa tiến đến, trong cửa tiệm đều trở nên chật chội.
Bốn người nằm dưới đất ngây ngốc trợn tròn mắt. 
Cao Bân có một cảm giác bị chơi xỏ phẫn nộ: “Tần Vu! Cô nói ta vạch mặt họ thì cô sẽ bỏ qua cho ta mà.”
Minh Thù mỉm cười: “Thế nhưng ta chưa nói trước khi bỏ qua cho ngươi thì không đánh ngươi mà.”
Cao Bân: “...” 
Bọn đại hán phân bốn người, lập tức chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.
“Các ngươi... biết cha ta là ai không? Dừng tay!”
“Các ngươi dám đánh ta...” 
“Tần Vu, cô là tiện nhân...”
“A...”
“Nàng ta bỏ ra bao nhiêu tiền, ta chi gấp đôi!” Cao Bân hét. 
Nam nhân không thèm mở mắt, rất bình tĩnh nói: “Một vụ làm ăn chỉ làm cho một người, chỉ nhận của người tới trước.”
Ý này chính là sẽ không quay lại đánh Minh Thù.
Cao Bân tức đến mức thổ huyết. 
Vân Hỷ các dám trực tiếp đánh người trước mặt nhiều người như vậy, lá gan này...
Người đang ngồi đều co rúm người lại, lúc tới bọn họ chỉ được cho biết qua, Vân Hỷ các không trêu chọc được, phải theo quy củ của đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.