Chương trước
Chương sau
Trong cửa tiệm bố trí lịch sự tao nhã, các cô nương ăn mặt sáng sủa đưa đón khách bên trong.
Mà trước mặt những vị khách này là chiếu bạc.
Cách đánh bạc ở niên đại này cũng chỉ có mấy loại, lúc này bọn họ chỉ đơn giản là đánh cược đại - tiểu. 
“Tiểu tiểu tiểu!”
Tiếng đồng thanh vang lên, tất cả mọi người kích động nhìn nhà cái, nhà cái xốc lên từng chút từng chút.
“Á…” 
“Lại là đại.”
Một thanh niên trong số đó ôm một cô nương, mặt tràn đầy hớn hở: “Ha ha, tiếp nào!”
“Cao công tử thắng lại được số thua mấy hôm trước đấy à.” 
“Phong thủy luân chuyển.”
Có người đố kỵ liếc mắt nhìn thanh niên: “Hôm nay Cao công tử thật là may mắn.”
“Nếu hôm nay vận may không tốt, ta cũng không dám tới.” Cao Bân đắc ý vênh váo hôn lên mặt cô nương khiến nàng ta thẹn thùng vỗ bả vai hắn một cái. 
“Chỉ không biết là tiếp theo ngươi có còn may mắn thế không.”
Âm thanh trong trẻo từ phía đám người bên ngoài truyền tới, tiếng ồn đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hô đại tiểu ở chiếc bàn xa xa.
Người đứng ở phía ngoài cùng bị một cánh tay đẩy ra, cô nương váy xanh từ phía đám người đi vào, nụ cười tươi như hoa, nét mặt như tranh vẽ. 
Minh Thù đến gần, đã có người không có ý tốt mở miệng: “Ái chà, đây là cô nương nhà nào, sao lại chạy đến đây?”
Người bên cạnh nói: “Cô nương cái gì, gả cho người ta rồi.”
Nhìn búi tóc có thể dễ dàng nhận thấy đã gả đi hay chưa. 
“Chắc là theo ai vào chứ gì!” Một tên mập khác cười “ha hả” một tiếng. Có người mang nữ quyến theo cũng không lạ, mọi người vừa nghe liền thờ ơ:
“Tiểu cô nương, ngươi cũng muốn chơi một chút hả?”
Cao Bân đối diện ôm cô nương kia cũng nheo mắt lại, hắn nhận ra nữ nhân này. 
“Không chơi, chơi với các ngươi thì có gì vui.” Minh Thù từ chối tên mập, nhìn về phía Cao Bân.
“Cao công tử, ngươi muốn nói ở đây, hay là tìm một nơi để nói? Ta càng muốn tìm một nơi không người để nói, ý của ngươi thế nào.”
“Ồ!” 
“Cao công tử diễm phúc không ít nhỉ.”
“Hôm nay đúng là ngày may mắn của Cao công tử, ngay cả nữ nhân có chồng rồi cũng tìm đến Cao công tử, không biết khẩu vị này…”
Mấy tên nam nhân nói rất rõ ràng, có điều Minh Thù mặt không đổi sắc, vẫn mang theo nụ cười nhạt. 
Ánh mắt Cao Bân đảo một vòng trên người Minh Thù: “Có phải tên ngốc kia không thỏa mãn được ngươi, thế tử phi muốn tìm một chút kích thích từ bổn công tử ta?”
Trong kinh thành có tới mấy vị thế tử, nhưng tên ngốc… cũng chỉ có thế tử của Dật An Vương phủ.
Mọi người thấy ánh mắt Minh Thù đã thay đổi. 
“Kích thích hay không, ngươi cứ thử đi sẽ biết.” Minh Thù mỉm cười:
“Mời, Cao công tử.”
Có lẽ Cao Bân vô cùng tự tin với bản thân, đẩy cô nương trên người ra: “Thế tử phi, mời.” 
Phương hướng mà Cao Bân để Minh Thù chọn là một tấm bình phong, phía sau bình phong được che kín, căn bản không nhìn thấy gì.
Sau tấm bình phong không phải gian phòng, mà là một cầu thang thông xuống phía dưới. Hai bên cầu thang có đèn, bên dưới toàn là đá.
Minh Thù đi phía trước, Cao Bân đi phía sau. 
Bên dưới là một hành lang, hai bên có cửa, có người tiến lên cản bọn họ lại, Cao Bân đưa một tờ ngân phiếu cho đối phương, đổi một căn phòng.
Lần này đổi lại là Cao Bân đi trước dẫn đường.
Từ hành lang đi qua, mơ hồ có thể nghe được âm thanh bên trong. 
Không phải âm thanh vui vẻ, mà là tiếng thét thống thiết chói tai.
Cao Bân quan sát sắc mặt của Minh Thù, phát hiện nàng tuyệt không quan tâm đến chuyện xảy ra trong phòng ở hai bên, chỉ mỉm cười nhìn về phía trước.
Cao Bân đột nhiên có chút rụt rè. 
Nàng cười quá giả tạo.
Một người cười với độ cong như vậy, sao có thể không thay đổi gì từ đầu tới cuối?
“Cao công tử, sao vậy?” 
Cao Bân lấy lại tinh thần, hắn nhướng mày. Cũng chỉ là một nữ nhân, có thể lật trời được ư?
Cao Bân đi về phía trước mấy bước, đẩy một cánh cửa ra: “Mời vào, thế tử phi.”
Trang trí trong phòng vô cùng xa hoa, từ giường, bàn, đến giá sách, thậm chí là đồ pha trà, đủ mọi thứ. 
Cao Bân đóng cửa lại, hắn vừa xoa tay, chợt nhào qua phía Minh Thù.
Minh Thù vốn quay lưng về phía hắn, theo lý thuyết thì không nhìn thấy động tác của hắn.
Nhưng khi Cao Bân nhào qua, nàng khẽ nghiêng người, vươn đôi chân dài ra. Cao Bân vấp phải chân của nàng nhưng hắn tóm được cái bàn bên cạnh nên không ngã sấp xuống. 
Cao Bân vịn bàn đứng vững, đáy mắt hiện lên dục vọng không hề che giấu chút nào: “Ha, thế tử phi, cũng đến rồi còn giả vờ với ta làm gì? Tên ngốc kia có thể thỏa mãn gì cô? E là ngay cả niềm vui thân mật là gì hắn cũng không biết.”
“Ngươi hiểu lắm sao?” Minh Thù nheo mắt.
“Ta cam đoan cô đã thử thì không thể quên được, cô vẫn chưa thử? Để ta giúp cô…” Cao Bân vừa nói vừa tiến về phía Minh Thù. 
Nguyên chủ kỳ thực rất đẹp, bình thường chỉ là nàng không thích cười, nhìn qua gương mặt cho người ta cảm giác không thoải mái lắm.
Trong lòng Cao Bân nóng hừng hực, sao trước đây không phát hiện thứ nữ của Tần gia lại đẹp như vậy chứ?
Lúc cười quả thật rất hấp dẫn người khác. 
Tên ngốc kia lại không cần một đại mỹ nhân như vậy, chậc chậc, hôm nay hắn sẽ thưởng thức thay hắn ta.
Vào lúc Cao Bân lại tiến tới, Minh Thù trực tiếp quật vai hắn ngã xuống đất.
“Ta nghe nói ngươi bắt nạt... thế tử?” 
Minh Thù đạp lên Cao Bân đang ngơ ngác, cao ngạo nhìn xuống hắn.
Cao Bân bị quật xuống liền choáng váng một lúc.
Sao lại bị ngã xuống? 
Vừa xảy ra chuyện gì?
Cao Bân phản ứng rất nhanh, nhìn về phía Minh Thù hét to: “Cô muốn làm gì? Buông ta ra!”
“Đừng gấp, chúng ta còn chưa bắt đầu việc kích thích kia, sao có thể buông ngươi ra.” Minh Thù cười nhạt, giọng điệu càng dịu dàng. 
Sau lưng Cao Bân toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Ngươi bắt nạt một tên ngốc như hắn làm gì? Cũng quá ngốc rồi, ngươi không thể tha cho hắn sao? Hả?”
Cao Bân bị lời này của Minh Thù làm cho lú lẫn. 
Người nói nàng tới là vì lấy lại công bằng cho tên ngốc kia, nhưng nàng lại mở miệng đã gọi tên ngốc.
“Ta…” Cao Bân thở nặng nhọc, phủ nhận nói:
“Ta không bắt nạt hắn.” 
“Hả? Ý ngươi là hắn nói dối?” Minh Thù mỉm cười.
Đôi mắt của Cao Bân khẽ nhíu lại, tên ngốc kia cũng dám mách lẻo!
Lại là một nữ nhân! 
“Lời hắn nói cô cũng tin, hắn chính là một kẻ ngu si.” Cao Bân hét lên:
“Tần Vu, cô mau buông ra, nếu không ta không để yên cho cô đâu!”
Cao Bân cảm thấy bàn chân đạp lên mình đang dùng sức, khí trong lồng ngực bị chèn ép ra ngoài. 
Nữ tử trong tầm nhìn vẫn là nét mặt tươi cười như hoa không đổi.
“Ngươi mắng ai là kẻ ngu si?”
Cao Bân há miệng, thở từng hớp từng hớp. 
Hiện tại hắn thở cũng khó chứ đừng nhắc tới nói chuyện.
“Cứu mạng… cứu mạng…” Trong cổ họng Cao Bân phát ra âm thanh yếu ớt, hắn uốn éo người, muốn bò về phía cửa.
Sao lại muốn bắt nạt tên ngốc kia, thực ra Cao Bân cũng không biết. 
Ngay từ đầu chỉ là trêu đùa hắn, nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia thì cảm thấy thú vị.
Nhưng dần dần không hiểu sao bắt đầu ra tay, chứng kiến dáng vẻ sợ hãi của tên ngốc kia, hắn cảm thấy vui sướng.
Hắn còn lôi kéo người khác cùng bắt nạt hắn ta. 
Khi bọn họ bắt nạt tên ngốc đều vô cùng cẩn thận, không để cho người khác nhìn thấy.
Chỉ cần không bị người ta nhìn thấy, cho dù bị người ta phát hiện tên ngốc bị người khác bắt nạt, ai có thể tìm tới bọn chúng?
Dù sao kẻ ngốc… cũng không thể tự mình nói rõ. 
Nhưng cho tới giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày… lại có người ngay cả chất vấn cũng không thèm, trực tiếp ra tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.