"Anh, năm mới vui vẻ." Ánh mắt đứa bé trong suốt, rất vui vẻ.
"Giúp anh đưa cái này cho cô ấy được không?" Ôn Hạ Thanh giao một chiếc hộp khác cho đứa bé.
Đứa bé gật đầu: "Dạ được."
"Lên đi."
"Anh trai tạm biệt."
Đứa bé cầm cái hộp biến mất ở cửa, Ôn Hạ Thanh giật giật đôi chân có chút đông cứng, xoay người rời đi.
Hẹn gặp lại.
Giang Kiều.
-
Minh Thù nhìn Ôn Hạ Thanh rời khỏi, cả người cô cũng đầy phiền muộn, làm sao còn dám... Đi nhận tình cảm của người khác.
"Cô... Cô mở cửa ra!"
Minh Thù buông rèm cửa sổ xuống, mở cửa phòng, đứa bé đem một cái hộp lên: "Anh kia đưa cho cô đó!"
Trên hộp còn có hoa tuyết, Minh Thù nhận lấy, mở hộp ra, nhưng mà trong hộp không có gì cả.
Không phải quên bỏ đồ vào mà là rỗng.
Ôn Hạ Thanh cho cô món đồ như vậy làm cái gì?
Vài ngày sau, Minh Thù mới biết được Ôn Hạ Thanh đã đi.
Người quản lý cũng không biết hắn đi đâu.
Điện thoại không gọi được, nhắn tin không trả lời,cứ như vậy mất tích.
Rất nhiều năm sau, Minh Thù ở triển lãm nước ngoài chụp ảnh gặp phải Jim.
Anh ta dẫn cô đi đến một nơi
Xuân về hoa nở, mặt hướng về biển lớn, bia mộ sừng sững.
Hắn nói: Kiều Kiều, về sau tôi muốn làm gì tôi cũng đã nghĩ xong rồi, tôi không muốn ở trong giới đó nữa.
Hắn nói: Quá mệt mỏi.
Đúng vậy, sao không mệt được.
Yên lặng chịu đựng bệnh tật, không nói cho ai nghe, sao không mệt được.
Tối hôm tết, Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458247/chuong-751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.