Chương trước
Chương sau
Nhiệm vụ màn bảy liên tục thất bại, người chơi đưa tới đại sảnh đều không đi về nghỉ mà ở lại xem màn bảy. 
Thời gian bọn họ đi vào càng lúc càng ngắn, không được bao lâu lại bị truyền tống về lại, rồi lại bị truyền tống vào. 
Cảnh mỗi lần trở về đều là Minh Thù bị người ta đuổi theo đánh, tình cảnh kia buồn cười bao nhiêu có bấy nhiêu. 
Bọn họ đánh nhau tranh giành sống sót ở chỗ này, chưa từng thấy qua trò chơi nào có thể chơi như vậy. 
Liên tiếp ba lần thất bại, Minh Thù cuối cùng cũng gây được sự chú ý của vòng luân hồi, cô bị truyền đến một nơi xa lạ. 
Nơi đây một mảng đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón. 
Bị nhốt vào phòng tối nhỏ nhưng Minh Thù rất bình tĩnh, vòng luân hồi nếu như bây giờ còn không chú ý đến cô, như vậy vòng luân hồi cũng không còn lợi hại. 
Minh Thù thử đi về phía trước, dưới chân rất bằng phẳng, ước chừng sau mười mấy phút, Minh Thù thấy được ánh sáng. 
Theo cô tới gần, ánh sáng xóa tan sự tối tăm, tiếng người vọng lại. 
"Có người mới sao?" 
Ánh sáng trước mặt Minh Thù mạnh mẽ hơn, cô mở mắt to ra thì thấy mình đã đứng ở trong một đại sảnh rộng mở sáng ngời, trong đại sảnh để sô pha và bàn, mà một số người mới ngồi ở trong đại sảnh, tính cũng có đến mười mấy người. 
Có người ngồi chung một chỗ, có người thì đơn độc ở một bên, từ huy chương trên người bọn họ có thể nhận ra ai là cùng một đội. 
Chính giữa đại sảnh có màn hình bốn mặt, lúc này chỉ có một mặt màn hình sáng, đó là có người chơi đang tiến hành nhiệm vụ. 
"Là một cô gái... Chà, lợi hại." 
"Cũng không nên trông mặt mà bắt hình dong, có thể đi lên đều là người có chút tài năng." Một cô gái tóc vàng uốn quyến rũ cười: "Khinh thường con gái, sẽ phải thua thiệt đấy." 
Người bên kia không ai tiến lên, thảo luận không kiêng nể chút nào, nhìn qua thật náo nhiệt, kỳ thực từng nhóm ngồi xa nhau trong lúc đó đều duy trì sự lạnh lùng và cảnh giác. 
Minh Thù đảo mắt vòng qua bọn họ, rồi nhìn quanh bốn phía ở đại sảnh, nơi này tường đều là thủy tinh, bên ngoài một vùng tăm tối, thỉnh thoảng có thể chứng kiến thi thể trôi qua. 
Phòng khách chuyển hình chữ nhật, ngoại trừ màn hình ở giữa, cửa kính bên phải được thay thế bởi một màn hình, trên đó hiện lên một bảng xếp hạng. 
Bảng xếp hạng vòng luân hồi năm sao. 
Hạng 1: Ô Cốt. 
Hạng 2: Phó Thần. 
Hạng 3: Ngân Lạc. 
Hạng 4: Đề Nha. 
Hạng 5: Tiểu Sửu. 
Hạng 6... 
Mọi người cũng chứng kiến sự thay đổi của bảng xếp hạng, có người đứng lên, giọng điệu có chút quái dị: "Trực tiếp vượt qua Đề Nha xếp hạng thứ ba, người mới không tồi nha." 
Bọn họ giọng nói có chút lạ, nhưng không ai hoài nghi thực lực Minh Thù, vòng luân hồi tuyệt đối là dựa vào thực lực, lại có lý có chứng cứ. 
Sự chú ý của Minh Thù không ở trên bảng xếp hạng, mà là đồ đạc hiện ra bên cạnh. 
Vòng luân hồi 
Quy tắc: Người chơi tự tổ đội (tối thiểu ba người, tối đa mười người),tổ đội xong sẽ tham gia báo danh, người chơi không có đội sẽ được tổ hợp ngẫu nhiên thành một đội. 
Lần này... cũng có thể nói, vòng luân hồi cũng không phải là gần đây mới bắt đầu, Tiểu Sửu đã nói dối. 
Minh Thù cũng không ngoài ý, vốn là không tin tưởng hắn lắm. 
Lần này đội ngũ dự thi như sau: 
1. Phong Chi Đội. 
2. Lạc Dương. 
2. Cự Mãng. 
4. Quỷ Sát. 
5...
Có chừng mười mấy đội, thời hạn báo danh cuối cùng phía dưới còn có xấp xỉ ba ngày. 
Cuối cùng Minh Thù thấy bên cạnh cuộn lên ca từ. 
[Mây trắng trắng, trời xanh xanh, thiện ác trong ranh giới. Huyết như biển, thi như núi, sinh tử trong ý niệm. Thần linh diệt, ác ma lâm, trắng đen mãi mãi không ranh giới. Vòng luân hồi, vạn xương khô, tuyệt địa phùng sinh giả. Hỗn độn thành, thiên địa môn, trường sinh mộng một hồi. Tiên nhân thán, người phàm cảnh, trên cầu nại hà ức. Cát bụi trở về cát bụi, đất về với đất, hoàng hôn đi cùng bóng.] 
Đoạn này ca từ này có lẽ xuất phát từ vòng luân hồi, nhưng dường như không có người biết nó là có ý gì. 
"Cô gái nhỏ, muốn tham gia vòng luân hồi không? Có đội chưa?" Cô gái tóc vàng đi lên: "Không có thì có thể gia nhập vào đội chúng tôi." 
Minh Thù nhìn qua cô gái tóc vàng, khóe miệng vểnh lên, chậm rãi nói: "Không muốn." 
Cô gái tóc vàng bị từ chối cũng không nổi giận, nhún vai phong tình đi trở về. 
Những người còn lại cũng thử tiến lên tiếp lời. 
"Các người làm cái gì vậy, chớ cướp người của tôi!" Tiểu Sửu đột nhiên xuất hiện, trực tiếp nhảy qua, ngăn một người lại: "Ngân Lạc sẽ không gia nhập vào đội mọi người." 
Đề Nha cũng xuất hiện, mặc dù là ở trong phòng, cô vẫn còn che dù tay nhỏ bé trắng noãn nhẹ nhàng chuyển cán dù, trực tiếp đi tới sô pha trống ngồi xuống. 
"Cô ta là do các cậu tìm được?" Người bị tiểu Sửu ngăn lại hỏi. 
"Còn không phải sao?" Tiểu Sửu cười hì hì: "Chớ nên nhắm vào cô ấy." 
Người nọ liếc mắt nhìn Đề Nha bên kia, lộ vẻ tức giận trở lại bên cạnh đội mình. 
"Mặc kệ cô gia nhập hay không gia nhập, lúc này cô theo chúng tôi mới tốt hơn." Tiểu Sửu nhân cơ hội hạ giọng. 
Minh Thù liếc mắt nhìn những người bên kia: "Cậu cảm thấy tôi không hơn bọn họ?" 
Tiểu Sửu không phủ nhận, cười hài hước: "Những người này cũng không giống những người ngu xuẩn kia. Chí ít chúng tôi ở chung lâu như vậy, tôi chỉ là muốn kéo cô hợp thành đội, đối với cô không có ác ý, nhưng những người khác thì không nhất định." 
"Ồ." 
Tình huống không rõ, Minh Thù quyết định ăn miếng bánh quy bổ sung chút thể lực. 
"Hãy đi trước, tôi sẽ nói với cô sơ qua tình hình, cô lại suy nghĩ thật kỹ." Tiểu Sửu mời Minh Thù. 
"Đợi lát nữa." 
Minh Thù suy nghĩ tìm khoa học kỹ thuật có thể đối thoại cùng hệ thống. 
Trẫm còn có một chuyện rất quan trọng phải giải quyết. 
Cô tìm được trong góc và phía dưới giống như chỗ hệ thống đặt câu hỏi, cắn bánh quy xong nhập vào từng chữ: Lần trước tôi đưa ra đề xuất mọi người đã suy tính sao rồi? Cung cấp thức ăn sao? 
Hệ thống đặt câu hỏi: Xin lỗi, không thể cung cấp. 
Minh Thù: Tôi không muốn nhìn thấy mấy chữ này. 
Hệ thống đặt câu hỏi: Xin lỗi, không thể đáp ứng yêu cầu của bạn. 
Những người còn lại trong phòng khách nhìn Minh Thù đứng trước hệ thống đặt câu hỏi, không biết cô đang làm gì. 
Người mới có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, cũng là chuyện bình thường. 
Chỉ có Tiểu Sửu có thể thấy Minh Thù hỏi cái gì ở trên đó... rất quái dị. 
Minh Thù mỉm cười, gõ chữ đều rất dùng lực: Tổ chức bán hàng đa cấp các người, ngay cả thức ăn cũng không cung cấp. Tôi cho ngươi biết, nếu là không cung cấp cho tôi thức ăn, thành phố tiếp theo tôi vẫn sẽ phá hỏng, nếu không... mọi người giết chết tôi được rồi. 
Hệ thống đặt câu hỏi:... 
Hệ thống đặt câu hỏi: Vui lòng đợi. 
Ở chỗ này mọi thứ đều dựa theo quy tắc tới, Minh Thù không chết ở trong nhiệm vụ, cũng không vi phạm quy tắc nhiệm vụ, cô là lợi dụng sơ hở không tính là phạm quy, vòng luân hồi không thể tùy tiện giết chết cô. 
Ước chừng mấy phút sau, Tiểu Sửu nghe phía dưới đại sảnh có tiếng máy vang lên, mặt đất mở ra, một cái bàn hình chữ nhật từ phía dưới nâng lên, mặt trên để thức ăn. 
Thức ăn còn bốc hơi nóng, hương vị lập tức truyền khắp toàn bộ phòng khách. Trên bàn có hoa quả tươi, bánh kem, thịt bò, vịt nướng, chân giò... 
Mọi người: "..." 
Bọn họ đã thật lâu không thấy được những thức ăn này rồi, ngửi được hương vị, mọi người đều nuốt nước miếng ừng ực. Thế nhưng sợ có vấn đề gì, không ai di chuyển. 
Minh Thù xoa xoa hệ thống đặt câu hỏi: "Ngoan, nhớ kỹ một ngày ba bữa nhé." 
Hệ thống đặt câu hỏi:... 
Mọi người quái dị nhìn về phía Minh Thù, những vật này là cô lấy được? 
Minh Thù rời hệ thống đặt câu hỏi, đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu ăn thức ăn. 
Mấy thứ này ngon hơn bánh quy rất nhiều. 
Đây mới là cuộc sống nha! 
Tầm mắt của mọi người đảo qua trên mặt Minh Thù, cô không phải là người bóp team mà vòng luân hồi đưa đến chứ? 
Có người đến đọc nội dung trên hệ thống đặt câu hỏi bên kia, đọc xong liền im lặng. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.