Những người này tuy cảm thấy Minh Thù có vẻ bị thần kinh nhưng bọn chúng không muốn gây thêm rắc rối nên rất nghe lời đi mua đồ ăn tới.
Nhận được đồ ăn vặt, Minh Thù liền phất tay, ý bảo bọn họ có thể đi.
Mọi người: "..."
Việc kỳ lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
Chạy mau! Một lát nữa đồ thần kinh này phát bệnh không để cho họ đi thì nguy.
"Người không thể giết ta." Mạnh Lương che ngực, bàn điều kiện với Minh Thù.
"Người giết ta, trận dịch này sẽ không còn có ai thể ngăn cản."
Minh Thù nheo mắt: "Các ngươi có thể dễ dàng làm sụp đổ một thế giới?"
Nơi này dân số cũng phải đến tỷ người, nhiều người như vậy, việc gây ra dịch bệnh bọn họ cũng có thể làm được sao?
Thật hung tàn...
Đây là muốn dọa chết trẫm rồi chiếm lấy đồ ăn vặt của trẫm sao?
Mạnh Lương nhìn Minh Thù giật giật khóe miệng, không trả lời vấn đề của nàng.
Vì nhiệm vụ, có thể không từ thủ đoạn nào.
"Vậy thì tùy ngươi, dù sao trẫm cũng không quan tâm đến những người này." Minh Thù buông tay.
"Mời diệt thế!"
Mạnh Lương: "..."
Không sợ đối tượng đàm phán lợi hại, chỉ sợ đối tượng đàm phán không có yếu điểm.
Mạnh Lương đè ngực mình, chất lỏng ấm áp dính vào ngón tay mang theo nhiệt độ. Ánh mắt hắn trầm xuống, không thể đợi tiếp nữa, phải mau rời khỏi nơi này...
“Vút vút!”
Mạnh Lương còn chưa di chuyển, lại là một hồi tên bắn phá, Dịch Lãng mang người vọt vào sân cứu Ninh Phù Dung đi.
Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458088/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.