Chương trước
Chương sau
Minh Thù đến chỗ nhà xưởng kia thì trời đã tối, bên trong không mở điện. Vài cái thùng sắt lớn cháy rực lửa chiếu sáng cả khoảng không gian.
Xung quanh nhà xưởng có rất nhiều người đứng nhưng không thấy thấy Ba Hào và người của cô.
Vị trí giữa đặt một chiếc bàn gỗ rất không phù hợp với xưởng, mặt trên bày hoa tươi, rượu vang và thức ăn.
Một người đàn ông ngồi quay lưng về phía Minh Thù. Có lẽ là nghe được tiếng động nên chiếc ghế chuyển động, khuôn mặt người đàn ông cũng dần hiện rõ.
Khuôn mặt người đàn ông cũng không phải rất tinh tế, nó được tổ hợp lại với nhau thì càng nhìn càng thấy đẹp.
Dường như nó trải qua sự tôi luyện của thời gian, không bao giờ phai màu.
Hắn mặc Âu phục màu đen, tư thế nho nhã cao quý. Nhà xưởng đổ nát dường như đều biến thành cung điện trang trí xa hoa.
Khóe miệng người đàn ông chậm rãi nhếch lên, lộ ra nụ cười ôn hòa: “Ôn tiểu thư, người của tôi lúc trước đã mạo phạm, nay xin thứ lỗi.”
Nụ cười không phải đến từ ánh mắt, giả tạo lại giảo hoạt.
Minh Thù cho tay vào túi, kiêng dè quan sát hắn. Một lát sau khóe miệng cô nở nụ cười sâu xa: “Không có gì đáng ngại, tôi không tính toán với bọn họ. Dù sao không phải ai cũng có tư cách khiến cho tôi đi so đo tính toán.”
Người đàn ông yên lặng, sau đó vỗ tay đứng lên: “Đã sớm nghe nói Ôn tiểu thư Thanh Thị là một nhân vật lớn, hôm nay gặp mặt quả nhiên không giống bình thường. Ôn tiểu thư, mời ngồi.”
Hắn đích thân kéo ghế đối diện cho Minh Thù ngồi, dường như tuyệt không chú ý chuyện Minh Thù không lịch sự khiến cho hắn chờ lâu như vậy.
“Mời Ôn tiểu thư ăn ở chỗ này, Ôn tiểu thư sẽ không để tâm chứ?”
Có ăn, không ngại.
Minh Thù cho Lục Mao đứng lại tại chỗ, cô một mình đi tới ngồi xuống không phòng bị chút nào. Người đàn ông đứng ở sau lưng cô chỉ cần có chút ý niệm trong đầu là có thể lấy đi mạng của cô.
Hiển nhiên người đàn ông cũng không ngờ Minh Thù sẽ không phòng bị như vậy, kinh ngạc đồng thời lại có chút bất ngờ.
Nghề này của bọn họ, ai dám đến địa bàn chính của người khác ung dung như vậy không phòng bị chút nào?
Nhưng hắn cũng không có gì ý nghĩ kỳ quái, để Minh Thù ngồi xuống xong hắn cũng ngồi xuống.
“Trước kính Ôn tiểu thư một ly.” Người đàn ông đưa ly rượu vang lên.
“Anh tự giới thiệu mình đi?” Minh Thù đã cầm dao nĩa bắt đầu cắt miếng thịt bò:
“Tôi không uống rượu với người mình không biết tên.”
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: “Là tôi sơ sót. Hạ Nhàn, Hạ trong mùa hạ, Nhàn trong nhàn rỗi.”
“Tôi thấy anh cũng khá nhàn rỗi.” Bày bàn bày hoa trong nhà xưởng cũ nát, đây không phải là rảnh rỗi sao?
Miếng thịt bò cũng không tệ lắm...
Hạ Nhàn cũng không xấu hổ, tự mình uống một hớp rượu vang, giọng nói nhuốm vị rượu nên càng mê người: “Ôn tiểu thư, tùy tiện ra vào Thanh Thị là chúng tôi không đúng, tại đây cho tôi xin lỗi Ôn tiểu thư vì sai sót đó.”
“Xin lỗi vì sai sót?” Minh Thù cầm dao nĩa, ngẩng đầu nhìn hắn:
“Được đấy, cho tôi thêm hai phần thịt bò.”
Một miếng nhỏ như vậy, hắn muốn đuổi người đi nhanh sao!
Hạ Nhàn: “...”
Cô thật đúng là đang nghiêm túc ăn thịt bò!
“Ôn tiểu thư, cô không sợ tôi giở trò gì sao?” Miếng thịt bò là hắn chuẩn bị, nơi này bây giờ là hắn khống chế, cuối cùng cô dựa vào cái gì mà không chút kiêng nể như thế?
“Đối nhân xử thế thoáng một chút, tôi tin anh không phải loại người như vậy.” Đột nhiên được tin tưởng khiến cho Hạ Nhàn cảm thấy lo sợ, nhưng sau khi nghe cô gái trước mặt cười chúm chím nói:
“Nhưng nếu anh hạ độc thật, chỉ sợ các anh chạy không thoát Thanh Thị.”
Hạ Nhàn: “...”
Thanh Thị mà.
Địa bàn người khác.
Nếu như cô thực sự đã xảy ra chuyện, dù có thoát được Thanh Thị, Ôn gia cũng sẽ không tha cho bọn họ...
Sự tin tưởng đã nói thì sao!
“Mang cho Ôn tiểu thư thêm hai phần thịt bò.” Hạ Nhàn dặn người bên cạnh.
Minh Thù nghiêng nhìn hắn, dường như có ấn tượng tốt với dáng vẻ của hắn.
Hạ Nhàn: “...” Không phải hiểu suy nghĩ của con gái hiện giờ lắm sao.
Hạ Nhàn nhìn Minh Thù ăn hết ba phần thịt bò một cách kỳ dị. Mặc dù ăn nhiều như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy cô ăn rất nhiều.
Cách cô ăn vô cùng nho nhã dường như đang biểu diễn nghệ thuật.
Thanh Thị... thực sự là địa điểm rất kỳ lạ.
Minh Thù uống một hớp rượu vang trầm giọng nói, lay tau vào khăn, cơ thể lùi ra sau lưng ghế dựa: “Nói đi, tại sao lại giữ người của tôi.”
Ăn xong liền nói thẳng vào chủ đề, Hạ Nhàn suýt chút nữa không phản ứng kịp. Hắn đặt ly rượu trong tay xuống: “Ôn tiểu thư, có một số việc tôi không tiện nói ra với cô nhưng những hàng này không thể bán cho Ôn tiểu thư.”
“Anh muốn cướp về sao?”
Hạ Nhàn cười khẽ hai tiếng: “Ôn tiểu thư nói quá lời. Chúng tôi chỉ là muốn mua về, giá cả có thể cao hơn mười phần trăm so với lúc Ôn tiểu thư mua. Xem như là quà xin lỗi đối với Ôn tiểu thư.”
“Đương nhiên, Ôn tiểu thư nếu như muốn hàng, chúng tôi cũng có thể đổi một lô khác cho Ôn tiểu thư, thêm hàng cho Ôn tiểu thư cũng không sao.”
Hạ Nhàn có thể nói là rất có thành ý.
“Nếu như tôi nói không thì sao?” Minh Thù mỉm cười:
“Dù sao hàng đã đến Thanh Thị tôi, tôi muốn giữ lại cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.”
Hạ Nhàn cũng chỉ mỉm cười nói: “Nói như vậy cũng không sai nhưng Ôn tiểu thư phải suy nghĩ kỹ, lô hàng này có lẽ sẽ mang đến mầm họa cho cô. Thanh Thị là một nơi tốt, Ôn tiểu thư cũng không muốn vì vậy mà bị mất đi đúng không?”
“Anh uy hiếp tôi?” Một lô hàng mà dùng Thanh Thị để uy hiếp, lô hàng kia xem ra có lai lịch lớn... Có thể quấy rối đến đồ ăn vặt của trẫm hay không?
“Ôn tiểu thư nói quá lời, tôi chỉ nói cho Ôn tiểu thư quan hệ lợi hại trong đó mà thôi.”
Minh Thù suy nghĩ một chút: “Mười triệu.”
Hạ Nhàn: “...” Giá tiền này tăng thẳng lên gấp bội đấy!
Hạ Nhàn yên lặng một lúc: “Tôi đưa Ôn tiểu thư ba chục triệu, nhân tiện gửi cho Ôn tiểu thư số lượng hàng ngang giá...”
“Tôi không chấp nhận bất cứ sự ủy thác nào. Mười triệu, lô hàng này anh lấy về, nhân tiện nhanh chóng cút ra khỏi Thanh Thị.” Minh Thù cười híp mắt cắt đứt lời Hạ Nhàn nói.
Hạ Nhàn không ngờ mình lời còn chưa nói hết lời đã bị Minh Thù cắt ngang.
Ánh mắt của hắn đảo qua hai lượt trên người con gái này, trước đây hắn chưa từng giao thiệp với người này. Nhưng Thanh Thị là một miếng mồi béo bở lại chỉ có một người con gái trông coi, cô ta tuyệt đối không hề tầm thường.
“Ôn tiểu thư, lời tôi muốn nói còn chưa hết, cô không cần thiết cự tuyệt nhanh như vậy. Đối với Ôn tiểu thư mà nói cũng chỉ là làm một việc nhỏ mà thôi, thế nhưng lại có thể có được nhiều lợi ích, cớ sao Ôn tiểu thư không đồng ý?”
Minh Thù lấy ra một túi đồ ăn vặt, từ từ mở ra: “Làm cái nghề này như các anh, việc nhỏ cũng nhỏ không được đến đâu, không cần lừa gạt tôi. Trả tiền, rời đi, nếu không thì giờ cứ đánh đi.”
Hạ Nhàn: “...” Sao lại cảm giác quyền chủ động đột nhiên thiên về cô ta rồi nhỉ, cô ta mới là chủ nhà.
Hạ Nhàn bắt đầu cảm thấy khó giải quyết.
Trong đầu hắn suy nghĩ đối sách cực nhanh, ánh mắt rơi vào chiếc bàn trống đối diện cô gái đang từ từ ăn đồ ăn... Lúc nãy người bên dưới báo cáo rằng trên đường cô tới đây đã dừng ba lần, lần nào cũng đều là vì mua đồ ăn.
“Mười triệu là con số không nhỏ, tôi cần phải chuẩn bị một chút. Ôn tiểu thư có thể sẽ phải chờ một chút.” Hạ Nhàn mỉm cười, đột nhiên chuyển đề tài nói chuyện:
“Ôn tiểu thư thích ăn thức ăn Pháp sao? Vừa hay lần này tôi có đưa theo một đầu bếp người Pháp. Dù sao cũng đang chờ đợi, không biết Ôn tiểu thư có hứng thú thử xem không?”
Đầu bếp người Pháp sao...
Lập trường Minh Thù bắt đầu lung lay.
Tiểu yêu tinh quả nhiên dùng đồ ăn mê hoặc trẫm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.