Chương trước
Chương sau
Lương Thần chật vật bị ném ra khỏi cửa, trùng hợp có mấy người bình thường không hợp với hắn nhìn thấy.
Lương Thần lúng túng giải quyết một phen với đám người kia, thật vất vả mới thoát thân được.
"Thật xui xẻo."
Ngày hôm nay đúng là gặp quỷ.
Lương Thần liếc mắt nhìn bảng hiệu sau lưng, vẻ mặt không ổn định. Đúng lúc này ở cửa chính có một người đi tới.
Người này có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
Quý Việt An.
Làm sao hắn có thể đi ra?
Lẽ nào Ôn Ý đã gặp hắn, cố ý thả hắn đi?
Bên cạnh Quý Việt An có một người đi theo, cúi đầu nói với hắn gì đó. Quý Việt An nghe xong gật đầu, người kia đưa một chiếc xe tới, tự mình đưa hắn lên xe.
Lương Thần nhìn theo chiếc xe chở Quý Việt An biến mất bên trong một nơi xa hoa, một lúc lâu sau mới xoay người rời đi.
Kiếp này hắn sẽ không ngu xuẩn như kiếp trước. Quý Việt An bây giờ còn chưa là cái gì cả, hắn còn có rất nhiều cơ hội.
-
"Đại tiểu thư, không xong rồi."
Lục Mao vội vã chạy vào giống như đằng sau có quỷ đuổi theo vậy.
"Ồn ào cái gì, tốt xấu gì ngươi cũng là một đại ca, chú ý hình tượng một chút."
Lục Mao còn tâm trí đâu mà để ý tới hình tượng, nhào tới trước mặt Minh Thù: "Đại tiểu thư, có một lô hàng của chúng ta bị cướp."
Minh Thù ném vỏ hạch đào (*) trong tay đi, nhíu mày: "Thanh Thị không phải là địa bàn của chúng ta sao. Kẻ nào lá gan lớn dám cướp hàng của chúng ta? Là hàng gì?"
Lục Mao thấp giọng nói nhỏ bên tai Minh Thù một câu.
Minh Thù: "..." Trẫm còn phải định nghĩa lại thân phận của mình.
Định nghĩa xong, Minh Thù mặt không đổi sắc hỏi: "Ai làm?"
Lục Mao phiền muộn lại có chút sợ hãi: "Người của Diêm Vương."
"Ta có còn là tiểu quỷ đâu." Minh Thù thuận miệng tiếp một câu, nói xong mới nhớ tới đây là cách gọi của một người trong giới.
Những người trong giới chưa chắc biết Ôn Ý nhưng nhất định biết Diêm Vương.
Diêm Vương chỉ là danh hiệu, không ai biết hắn tên thật là gì. Người này chính là huyền thoại.
Nói chung thế lực người này lớn mạnh hơn nhiều so với nguyên chủ.
Lại có người đoạt danh tiếng của trẫm, không vui.
Ăn thêm hai quả hạch đào bồi bổ não.
Minh Thù dùng sức đập quả hạch đào thật mạnh: "Ta nhớ là hắn không hoạt động ở Thanh Thị, tự nhiên chạy tới đây đoạt hàng của chúng ta làm gì? Có ai đắc tội bọn họ sao?"
"Làm sao có thể?" Lục Mao gào đứng lên.
"Những người ở đó nói rằng nguồn gốc hàng hóa có vấn đề, họ vẫn còn đang chờ ở đằng kia. Đại tiểu thư có cần tới xem qua không, chỉ cần đắc tội với người đó một chút xíu, chúng ta sợ rằng không dễ chịu gì."
Việc này hắn không chắc quyết định được, chỉ có thể chờ Minh Thù làm chủ.
Minh Thù tiếp tục đập quả hạch đào: "Không phải ngươi phụ trách việc này sao, có vấn đề ngươi không nhìn ra sao?"
Vẻ mặt Lục Mao đầy đau thương, hô to oan uổng: "Đại tiểu thư, gần đây không phải tôi đã cùng cô về thăm lão gia sao, việc này cô giao cho Hào ca phụ trách."
Minh Thù: "..." Thật là phức tạp, ăn hạch đào, ăn hạch đào.
Ăn xong quả hạch đào, Minh Thù cuối cùng cũng rõ ràng mọi việc.
Cách đây không lâu, lão gia bất ngờ gọi Ôn Ý về. Thực ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là lão gia phát bệnh động kinh muốn gặp con gái mình.
Chỉ cần lão gia nghĩ về con gái, bất kể là Ôn Ý đang làm gì đều phải trở về cùng lão gia ăn cơm, uống trà, tản bộ nói chuyện tâm tình, tâm sự việc đời, thuận tiện bàn luận về việc sau này sẽ xử lý ai.
Lục Mao và Ôn Ý cùng nhau lớn lên, Ôn Ý tương đối tin tưởng hắn giống như tổng quản thái giám bên cạnh hoàng đế vậy, đi đâu cũng mang theo.
Hào ca tên là Ba Hào, là người của lão gia. Lúc Ôn Ý tới Thanh Thị, hắn vẫn phụ trách bên này, lão gia tương đối tín nhiệm hắn.
Cho nên khi Lục Mao và Ôn Ý thỉnh thoảng rời khỏi Thanh Thị, nơi đây đều là giao cho Ba Hào phụ trách.
Lô hàng lần này cũng là Ba Hào phụ trách.
Địa điểm giao hàng là nhà máy bỏ hoang tại vùng ngoại thành. Lúc này bên ngoài nhà máy cứ cách một đoạn lại có người đứng, Minh Thù xe lái tới gần, sau khi kiểm tra mới cho phép vào.
Minh Thù thay bộ đồ tương đối thoải mái, quần áo thể thao, ngay mũ đội ở trên đầu cũng là mũ thể thao. Cô cất túi, đi vào bên trong công xưởng.
Người đứng ở cửa nhà máy ngăn cô lại.
"Ôn tiểu thư, xin lỗi." Đối phương có ý muốn lục soát người.
Minh Thù nghiêng đầu nhìn Lục Mao.
"Định làm gì, đây là đại tiểu thư của chúng ta!" Lục Mao hiểu ngay.
"Các ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng, đây là Thanh Thị."
Địa bàn của chúng ta, chúng ta làm chủ.
Đối phương không hề di chuyển: "Xin lỗi, không cho soát người không thể để mọi người đi vào."
Minh Thù lấy ra một cây kẹo que, vừa bóc vỏ vừa nói: "Ta đang gặp người đưa ra quyết sách của quốc gia hay là thượng đế thế?"
"Vì lý do an toàn, mời Ôn tiểu thư phối hợp một chút." Đối phương vẫn là vẻ mặt đó, ngay cả lông mi cũng chưa từng chớp một cái.
Minh Thù liếm kẹo que, vị ngọt trong miệng tản ra. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, xoay người rời đi, nhẹ giọng nói: "Trở về dùng bữa trà chiều."
Lục Mao: "..."
Đối phương: "..."
Minh Thù đi ra được một đoạn, phía sau có tiếng bước chân vang lên: "Ôn tiểu thư, hết sức xin lỗi, mời vào bên trong."
Minh Thù không ngừng lại, cứ thế trở về bên xe, mở cửa xe rồi quay đầu mỉm cười: "Chờ đi, chờ tôi dùng xong trà chiều hãy nói."
Bụp!
Cửa xe đóng lại, ngăn trở tầm mắt mọi người.
Lục Mao xấu hổ, vội vàng lên xe từ bên kia.
Xe khởi động, không có chút lưu luyến rời khỏi nhà máy.
Minh Thù dùng xong trà chiều còn ngủ một giấc. Lục Mao ở bên ngoài đi tới đi lui, Minh Thù mở cửa liền thấy khuôn mặt kia giống như bị người ta giày xéo.
Minh Thù ngáp một cái: "Có ai chết à mà cậu lại có bộ mặt đưa đám thế? "
"Đại tiểu thư, xe bên ngoài chờ cô nửa giờ rồi, chúng ta mau đi thôi! Đắc tội với những người kia cũng không tốt." Lục Mao thiếu chút nữa khóc lên.
Nửa giờ sau, hai chiếc xe dừng ở bên ngoài mời đích danh đại tiểu thư của bọn họ.
"Một lô hàng mà thôi, bọn họ muốn thì cứ lấy đi. Chúng ta cũng không thiếu tiền." Minh Thù không cho là đúng.
"Muốn gặp ta cũng không phải dễ dàng như vậy."
Trẫm là người có thân phận.
Cần thể diện!
Làm chậm trễ đồ ăn vặt của trẫm còn dám tự cao tự đại.
Lục Mao: "..."
Lô hàng kia những mấy triệu đó!
Không phải mấy trăm ngàn!
Đại tiểu thư, hôm nay cô vẫn chưa tỉnh ngủ sao?
Đối phương là người của Diêm Vương, không phải tiểu lâu la. Đại tiểu thư mau tỉnh lại đi!
Minh Thù chậm rãi đi xuống lầu dưới.
Lục Mao đuổi theo sát: "Đại tiểu thư, cô xem, ngay cả chúng ta ở đâu họ cũng biết, chúng ta vẫn nên đi một chuyến! Hào ca vẫn còn ở bên đó đấy!
Diêm Vương rất biết giở thủ đoạn, đại tiểu thư như vậy là đang đi tìm chết.
Ngay cả lão gia ở đây cũng phải kiêng kỵ vài phần.
Minh Thù nhẹ nhàng nói: “Ba Hào theo lão gia nhiều năm như vậy, hẳn có thủ đoạn giữ mạng cho mình. Mà lô hàng lần này là chúng ta mua được nếu thật sự có vấn đề gì cũng không phải vấn đề của chúng ta, không tới lượt chúng ta, cậu lo cái gì.”
Lục Mao run run, làm sao hắn có thể không khẩn trương chứ?
Điện thoại của Lục Mao bất ngờ vang lên, dọa hắn giật mình. Hắn bấm núi trả lời, giọng nói bên trong dồn dập: "Vinh ca, bên ngoài lại thúc giục."
"Biết rồi." Thúc giục, thúc giục, thúc giục! Thúc giục có ích lợi gì. Đại tiểu thư không đi, hắn lại không thể đi thay đại tiểu thư được.
Cúp máy xong, Lục Mao với vẻ mặt tuyệt vọng nói: "Đại tiểu thư..."
***
(*) Hạch đào: Quả óc chó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.