Chương trước
Chương sau
Khô Lâu giải tán mọi người, buổi tối quay lại.
Hộ Hoa Linh muốn dẫn Cố Tiểu Thỏ đi thăng cấp, Khô Lâu cùng thảo luận về lăng mộ với người khác.
Minh Thù suy nghĩ rồi nhìn nhắc nhở của hệ thống, mỗi khi đánh chết một Thủ Vệ Lăng Mộ dường như cũng có điểm tích lũy, chỉ là không biết điểm tích lũy này có lợi gì.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần em bái chị làm sư phụ nha!
Minh Thù tắt đi nhắc nhở của hệ thống thì thấy ngay một tin trò chuyện riêng như vậy, cô trực tiếp tắt đi.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần chị ở đâu?
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần, đại thần, em muốn bái chị làm sư phụ! Em rất thông minh, học phát là biết liền.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Đại thần chị để ý đến người ta một chút đi mà.
Minh Thù nhìn khung trò chuyện riêng nhảy tin liên tục rất muốn chửi thề, sao cô gái này lại đáng ghét như thế.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Tôi không nhận đồ đệ.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Vậy chị dạy em một chút đi, không nhận đồ đệ cũng được, em sẽ trả học phí.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Cô gái à, mặt cô đâu?
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Mặt gì? Chị muốn xem mặt em sao? Nhưng chúng ta còn chưa thân mà.
Cố Tiểu Bạch là một cô nàng ngốc nghếch, nên Minh Thù đã rất quyết đoán chặn tài khoản.
Một Cố Tiểu Bạch đã đủ ngốc rồi, giờ lại thêm một nàng ngốc nữa còn để người ta sống nữa không.
Đồ ăn vặt của trẫm đâu!
Minh Thù ôm đồ ăn vặt an ủi một hồi.
Cô quay lại Tử Kim Sơn, tiếp tục hái nấm làm thuốc.
Hái nấm xong, lại làm nhiệm vụ hàng ngày, làm xong đã hết một buổi chiều.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn kênh thế giới, trên kênh còn đang thảo luận chuyện lăng mộ.
Cô nhìn nhìn thời gian, đến giờ cơm tối rồi đi ra ngoài kiếm chút đồ ăn.
Minh Thù thay một bộ quần áo, cầm tiền, ôm túi khoai tây ra ngoài.
"Cám ơn anh đưa em qua đây, lần sau sẽ mời anh đi ăn." Giọng nữ dễ nghe từ khe cửa truyền vào.
Một cô gái đang đứng trước cửa thang máy ngoài hành lang, nói lời cảm ơn với người trong thang máy, bên chân cô ta đặt một cái vali.
Cô gái vẫy tay với người trong thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại cô ta kéo hành lý xoay người, liếc mắt liền nhìn thấy Minh Thù ăn khoai tây chiên trước cửa.
Liễu Nhan cảm thấy sắc mặt nữ sinh kia quá tái nhợt, tuy cười rất hiền hòa nhưng lại là nụ cười khó hiểu với người xa lạ, quá cổ quái.
Cô ta nắm chặt hành lý, đi đến căn sát vách nhà Minh Thù.
Khu chung cư này chỉ có hai hộ một lầu, tầng này chỉ có Minh Thù và Tiêu Cảnh Hàn.
Minh Thù đứng dựa cửa, nhìn cô ta đi qua gõ cửa.
Đây là cảnh nữ chính giả chuyển đến nhà của Tiêu Cảnh Hàn như trong cốt truyện.
Liễu Nhan nhấn chuông cửa, không có ai mở. Cô ta thỉnh thoảng quay đầu nhìn Minh Thù, gió lạnh thổi tới sau lưng ban ngày ban mặt cô ta sẽ không gặp phải thứ gì kỳ lạ đó chứ.
Minh Thù suy nghĩ muốn đi qua đánh nữ chính giả một trận.
Cô đã dự định cất đồ ăn vặt đi rồi bắt đầu làm việc nhưng thang máy đột nhiên vang lên.
"Đinh!"
Một người đàn ông đi ra khỏi thang máy, Minh Thù đứng tựa cửa, hắn nhìn nàng hơi kỳ quái, hắn chưa từng gặp chủ nhà này bao giờ, nếu không phải thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh vang ra ngoài của căn hộ sát vách kia, hắn cũng sẽ nghi ngờ là căn bên cạnh không có ai ở.
[Ký chủ mau lên, làm xấu mặt Liễu Nhan trước mặt nam chính, cô ta nhất định sẽ hận chết cô.]
Vì giá trị thù hận, nó phải cố gắng xúi ký chủ bị người khác hận đến chết.
Minh Thù cong cong khóe miệng: "Làm cô ta xấu mặt thế nào đây? Qua đánh cô ta một trận, hay là lột hết quần áo?"
[Cũng ổn đấy.] Hài Hoà Hiệu trả lời rất nghiêm túc.
Minh Thù: "..."
Ổn... Ổn cái đầu ngươi!
Trẫm không phải biến thái!
"Tiêu Cảnh Hàn!" Liễu Nhan vẫy tay với Tiêu Cảnh Hàn.
Tiêu Cảnh Hàn dời mắt, đi tới trước cửa nhà mình: "Sao cô lại tới đây?"
Liễu Nhan nhìn hắn đầy tội nghiệp: "Không phải hôm qua em đã nói với anh rồi sao? Xem như em đáng thương, anh chứa chấp em đi."
"Không muốn."
Tiêu Cảnh Hàn liếc mắt nhìn căn hộ sát vách, tiếng đóng cửa nhỏ nhẹ, cô gái có sắc mặt hơi tái nhợt kia đã đi đến thang máy.
"Tiêu Cảnh Hàn..."
Giọng nói của Liễu Nhan bị thang máy cắt ngang, Minh Thù cơm nước xong xuôi quay về, Liễu Nhan vẫn còn ngồi xổm trước cửa nhà Tiêu Cảnh Hàn.
Tiếng mở cửa của Minh Thù, khiến cô ta chú ý. Liễu Nhan thấy Minh Thù liền thấy sợ hãi trong lòng lạnh buốt, cô ta dựa vào cửa nhìn Minh Thù đầy cảnh giác.
Cô ta có thể hồi sinh vào thân thể Liễu Nhan, ai biết trên thế giới này có quỷ hay không.
"Tôi không phải quỷ."
Minh Thù đột nhiên quay đầu lại, lộ ra nụ cười sáng lạn: "Cô sợ cái gì?"
Liễu Nhan nuốt một ngụm nước bọt cười lúng túng, sau đó cúi đầu không nhìn Minh Thù nữa.
"Nhưng trên thế giới này thật sự có quỷ, ra cửa cẩn thận gặp quỷ nha."
Liễu Nhan lại quay sang nhìn lần nữa, chỉ thấy cửa dần khép lại.
Buổi tối Minh Thù vào game, Tiêu Cảnh Hàn đang online nhưng Liễu Nhan thì không.
Bây giờ cô ta còn đang ngồi xổm bên ngoài không có cách nào đăng nhập vào game.
[Phụ cận] Tây Tử Lâm: Đại thần, rốt cuộc chị cũng online, em chờ chị lâu lắm rồi.
[Phụ cận] Tây Tử Lâm: Đại thần nhìn em nhìn em, em ở chỗ này!
Minh Thù nhìn tin nhắn đột ngột nhảy ra không nói nên lời, tên yêu tinh này bị điên rồi phải không, một Khu Cước Đại Hán như cô Tây Tử Lâm cũng để ý ư?
Tây Tử Lâm đứng bên cạnh cô, lúc này đang nhảy tới nhảy lui làm trò.
Cô ấy chọn là một tiểu pháp sư, mặc một bộ quần áo pháp sư màu trắng rất phù hợp với đẳng cấp của cô, dáng vẻ khá bình thường bên hông buộc dây lưng màu đỏ.
Dây lưng rất dài lúc nhảy lên dây lưng lay động nhìn rất đẹp mắt.
Phiền muốn chết, chặn chặn chặn.
[Đây có lẽ là kiểu đu bám đại gia trong truyền thuyết?] Hài Hoà Hiệu tổng kết.
Đại gia, gian thương Minh Thù - Lan Chỉ: "..."
[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Thư Lâm. Chân thành gợi ý: Thư Lâm là ID Tây Tử Lâm.]
Minh Thù: "..."
Tây Tử Lâm?
Tiểu bạch thỏ đáng ghét kia?
Minh Thù cắn khoai lang, một lát sau mở kênh phụ cận.
Tây Tử Lâm đã kiên nhẫn viết hơn mấy chục tin.
[Ký chủ cố gắng lên!] Vì giá trị thù hận, bất kể có phải là người hay không đều phải xử, xông lên!
Minh Thù suy nghĩ một hồi, kéo Tây Tử Lâm ra khỏi danh sách đen.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Muốn bái tôi làm sư phụ cũng không phải là không thể.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Có điều kiện gì, chị nói đi nói đi, em nhất định có thể làm được.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Ám Dạ Hồi Lang có một Boss, nó sẽ rớt một loại lông chim, cô đi mang về đây tôi sẽ suy nghĩ lại.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm:...
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Ám Dạ Hồi Lang là ở đâu??
[ Trò chuyện riêng ] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Cô đoán đi.
Tây Tử Lâm không nói chuyện một lúc lâu, đến lúc Minh Thù ăn xong một túi đồ ăn vặt Tây Tử Lâm mới gửi tin qua.
[Trò chuyện riêng] Tây Tử Lâm: Em tìm không được.
[Trò chuyện riêng] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Vậy cô đừng bái sư làm gì nữa, hẹn không gặp lại.
[Trò chuyện riên ] Tây Tử Lâm: Đại thần đại thần, đừng mà, chị chờ một chút, em đi tìm, nhất định có thể tìm được!
Lúc Tây Tử Lâm quay trở lại, Minh Thù đã bị nhốt trong phó bản.
Minh Thù bị Khô Lâu kéo vào lăng mộ lần hai.
Người trong đội hầu như không thay đổi gì, chỉ là Tái Lai Nhất Thứ và Tây Tử Lâm đổi thành hai đại thần của Đệ Nhất Lâu, Khuynh Hàn cũng đã đổi.
[Tin tức hệ thống] Chúc mừng đội [Phong Hành Vạn Lý] đã đến tầng hai mươi của lăng mộ.
[Đội] Khô Lâu: Đồ chơi này đến tầng mấy mới được lên tivi vậy? Tại sao không ai nói cho tôi biết.
[Đội] Nhiễm Nhiễm: Phong Hành Vạn Lý là đội của ai?
[Đội] Xuyên Bối: Trường An Minh hay sao ấy.
[Đội] Khô Lâu: Các anh chị em, đừng ba hoa nữa. Mau, chúng ta mau đuổi theo! Đều tại Khuynh Hàn, đột nhiên nói gần đây phải thi cái chứng chỉ gì đó không có thời gian đăng nhập, bằng không sao chúng ta lại bị vượt trước được!
[Đội] Đồ Ăn Vặt Tức Là Chính Nghĩa: Chờ tôi ăn chút đồ ăn đã.
[Đội] Ly Ca: Đại lão đánh một tầng là lại phải ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.