Giọng nói chậm rãi của Minh Thù từ phía sau vang lên: "Chú Giang bảo anh và bạn gái về nhà dùng cơm, anh xác định không mời tôi theo sao?"
Giang Vọng đột nhiên xoay người lại: "Em nói cái gì?"
"Không nghe thì thôi."
Minh Thù xoay người đi vào trong.
Giang Vọng bước vài bước đuổi theo, nắm vai Minh Thù xoay người cô lại: "Em đồng ý rồi sao?"
Giang Vọng vừa nãy thề son sắt không bao giờ để ý đến Minh Thù nữa, một giây sau lại tự tát vào mặt mình.
"Thay lời cám ơn."
Minh Thù đẩy tay hắn ra: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, với tôi mà nói cùng ai chung một chỗ cũng như nhau."
Chủ yếu là muốn nhìn xem bệnh thần kinh này muốn mưu đồ gây rối gì trẫm.
Ừ, chính là như vậy không sai.
Giang Vọng sửng sốt một chút nhưng vẫn rất cao hứng.
Lừa gạt được rồi!
Lấy thân báo đáp còn xa sao?
Ha ha!
"Em ôm tôi một cái."
Từ giờ trở đi phải được một tấc lại muốn tiến một thước bồi dưỡng cảm tình, hữu danh vô thực sẽ biến thành hữu danh hữu thực.
Ha ha, thắng lợi và ánh mặt trời đang vẫy chào.
Minh Thù từ chối: "Không ôm."
"Ôm một cái đi mà."
Minh Thù vươn tay, nhéo cánh tay hắn một cái mỉm cười nói: "Là thật, không phải mơ, cũng không phải ảo giác."
Giang Vọng đau đến nhe răng trợn mắt, lão tử đương nhiên biết đây là sự thật ai cho cô nhéo, lão tử bảo cô ôm!
Minh Thù xoay người đi vào.
Giang Vọng hoàn toàn quên lời thề, hí ha hí hửng đi theo Minh Thù vào trong.
Bất luận trắc trở nguy hiểm gì, cũng không ngăn được sự nhiệt tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457833/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.