"Các ngươi không có con sao? A, xem ra là có, đừng sợ tôi không có phát rồ như mấy người đâu, ngay cả trẻ nhỏ cũng không tha. Tôi đây bla bla..."
[Ha ha, nữ thần lại đang tán gẫu sao?]
[Mỗi lần thấy nữ thần và đối thủ tán gẫu, ta cảm thấy đặc biệt kỳ lạ nhưng cực kỳ thích thú với chuyện đang diễn ra. Nữ thần, có thể chừa chút tôn nghiêm cho đối phương không?]
[Đếm cảm xúc tuyệt vọng của những người nằm trên mặt đất.]
[Anh trai: Tôn nghiêm? Không thể nào!]
"Mẹ Hi Hi, có thể làm chút đồ ăn giúp tôi không?"
Minh Thù ăn xong sô cô la nhìn mẹ Hi Hi cách đó không xa: "Mới đánh nhau xong, thật là đói."
Không phải mệt, là đói.
Mẹ Hi Hi có chút ngơ ngác, nhưng khán giả toàn quốc đã thành thói quen, nữ thần nhà bọn họ đánh xong sẽ đói.
Nhưng thật ra Hi Hi phản ứng nhanh, tránh khỏi ôm ấp của mẹ chạy về phòng ôm đồ ăn vặt của cô bé, chia sẻ cho Minh Thù.
"Chị ơi, cho chị này ăn no mới có thể đánh người xấu."
Trên phát sóng liền "ồ" lên.
"Cái này ăn ngon."
"Dạ, mẹ mua."
"Cái này cũng ăn ngon."
"Mẹ mua."
Ngững người nằm trên đất vặn vẹo đến biến hình trên mặt đất: "..."
Này, để ý để ý tới chúng ta!
Đừng xem chúng ta như không khí, một mình cô ở nơi đó ăn là có ý gì, đừng coi thường nhau như thế.
Mẹ Hi Hi bưng một bát mì ra, Minh Thù trực tiếp cầm một ván gỗ bằng phẳng đặt lên người nằm trên đất:
"Đừng lộn xộn, làm đổ mì thì cái mạng này của anh cũng đền không nổi đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457832/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.