Hạ Phù mạnh miệng là thế, nhưng thực ra lại đứng trước mặt Minh Thù, cản ánh nắng thiêu cháy cô.
Từ khi nhận được cái nhiệm vụ kỳ lạ này, hắn biết sẽ không trải qua ngày nào tốt lành.
Minh Thù dựa vào tường nhìn bóng lưng Hạ Phù, ánh mắt thoáng lơ đãng.
"Em đang nghĩ gì đó?" Hạ Phù hỏi.
Minh Thù hoàn hồn, thuận miệng nói: "Tôi đang suy nghĩ, có phải anh có bệnh không."
"..."
Mẹ nó, bắt đầu tấn công bằng ngôn ngữ, nhưng anh không thể tức giận.
Bình tĩnh.
Thiên tài không tức giận.
Hạ Phù nghiến răng nghiến lợi: "Nếu thích em là có bệnh, vậy thì tôi có bệnh."
"Thật đáng tiếc."
Thở dài đầy sâu xa.
Hạ Phù quay đầu lại, thấy ý cười trong mắt thiếu nữ, mi dài khẽ run làm người cảm giác cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn.
Hạ Phù nhìn vào trong phòng học, đột nhiên kéo cô về phía cầu thang bên cạnh.
"Động tay động chân làm gì!"
Minh Thù giãy ra theo thói quen.
Nhưng mà cô còn chưa giãy ra, thì bóng đen trước mặt phóng to khiến cô bị đè trên tường.
Hạ Phù nồng nhiệt hôn vào môi cô, hầu như không có khoảng cách, môi răng cọ xát, thành công đoạt lấy bờ môi cô.
Trên người Minh Thù lạnh băng, hơi thở đều lạnh lẽo.
Hạ Phù không thích lắm, anh ta thích hơi thở ấm áp của cô hơn.
Đột nhiên Hạ Phù giật mình.
Hơi thở ấm áp.
Cô sao?
Hạ Phù cảm thấy tim đập có chút lạ thường, nhưng anh lại không rõ đó là cảm giác gì, nhưng thấy rất kích thích.
Minh Thù cũng không biết vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457796/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.