Chương trước
Chương sau
"Ta không muốn học, ta đến đây ngắm cảnh."
"Hồng trưởng lão, gần đây nàng ta toàn coi thường người khác giống như bị điên vậy."
Chúc Tiêu Vũ tiếp tục mách lẻo với Hồng trưởng lão.
"Ngươi xuống đây trước đã, ngồi ở trên đó còn thể thống gì chứ?"
Hồng trưởng lão ngẩng đầu thấy có chút mệt.
Minh Thù đạp tường nhảy xuống, tư thế nhẹ nhàng, lúc rơi xuống đất càng thanh cao thoát tục.
"Gần đây, Huyền Cơ thay đổi thật lớn..."
"Đúng vậy, hình như hấp dẫn hơn trước đây nhiều, cũng không còn dáng vẻ cả thiên hạ đều thiếu nợ nàng ta. Trên mặt còn luôn tươi cười, càng nhìn càng đẹp."
Thảo luận của các đệ tử rơi vào tai Vân Dao, nàng ta hơi nghi ngờ nhìn Minh Thù, thoáng cái đến trước mặt Hồng trưởng lão.
"Sau này đừng qua bên này, nhớ chưa?"
Hồng trưởng lão cũng không có ý trách tội Minh Thù.
"Hồng trưởng lão, học trộm là phạm vào quy củ, phải phạt nặng."
Âm thanh vang vọng sau lưng Hồng trưởng lão.
Hồng trưởng lão mặt hơi thay đổi, hạ giọng nói:
"Từ trưởng lão, sân luyện tập này là do ta phụ trách không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào."
Hồng trưởng lão cũng ngang ngang tuổi với Từ trưởng lão, nhưng dáng vẻ nhìn qua cũng không giống như vậy. Ánh mắt sắc nhọn của Từ trưởng lão chuyển qua Minh Thù, hừ lạnh:
"Đều là chấp sự trưởng lão của ngoại môn, ta không thể nhìn Hồng trưởng lão bao che. Việc này bẩm báo lên, Hồng trưởng lão biết kết quả ra sao không?"
"Ta thật sự không học trộm."
Minh Thù bào chữa cho mình: "Ta không hứng thú mấy chuyện này."
Trẫm không muốn tu tiên.
Nàng chỉ muốn nhìn nữ chính giả, thuận tiện xem nữ chính có thắp sáng kỹ năng tài nghệ hay không thôi. Kỹ năng nấu nướng của nữ chính đại đa số đều là cấp bậc tông sư, ở nhà khác tìm không ra. Nhưng hiện tại nàng không thấy nữ chính. Có loại dự cảm không tốt.
[Ký chủ cô mau tỉnh táo lại, không có việc gì thì không nên trêu chọc nữ chính. Chúng ta còn có thể miễn cưỡng trêu chọc nam chính, nhưng nữ chính thì trăm triệu lần không thể chọc.]
Một giây sau, trong đầu Minh Thù toàn là yêu tinh đánh nhau, âm thanh đặc biệt lớn. Nụ cười Minh Thù hơi gượng gạo.
"Hài Hòa Hiệu, ngươi vừa phát điên gì vậy?"
[Ký chủ tỉnh táo chưa?]
Ngươi thả tiểu yêu tinh đánh nhau, trẫm có thể tỉnh táo lại sao? Không đúng, ngươi cho trẫm xem cái trò gì vậy? Trẫm cần bình tĩnh sao?
Hài Hòa Hiệu tắt đi hình ảnh yêu tinh đánh nhau.
Lúc Minh Thù giao lưu với Hài Hòa Hiệu, Hồng trưởng lão và Từ trưởng lão đã cãi nhau kịch liệt vì chuyện nàng học trộm.
Chúc Tiêu Vũ cầm đầu đám đệ tử ngoại môn, kiên quyết ủng hộ Từ trưởng lão phải trừng phạt nghiêm khắc Minh Thù.
Một tên đệ tử vội vã chạy tới.
"Từ trưởng lão, không xong rồi."
Từ trưởng lão ngừng tranh cãi với Hồng trưởng lão, nhìn về người kia:
"Chuyện gì?"
Tên đệ tử kia lau mồ hôi lạnh: "Đan dược cấp cho các vị sư đệ sư muội đã không thấy."
Sắc mặt Từ trưởng lão trong nháy mắt nghiêm trọng:
"Không thấy sao? Tại sao lại không thấy được chứ?"
Người ở đây đều nhìn về phía đệ tử báo tin. Tên đệ tử kia có chút sợ hãi.
"Nói, xảy ra chuyện gì?"
Từ trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, tên đệ tử kia luống cuống trong chốc lát, dập đầu, lắp ba lắp bắp nói:
"Ngày hôm qua, ta đến Ly Hồn Phong lấy đan dược, trên đường trở về bị đau bụng liền nhờ Dương Uyển sư muội tình cờ đi ngang qua, giúp đưa đến Đan Các."
"Sau khi về, bởi vì trời sắp tối cho nên ta không qua Đan Các hỏi..."
Nói đến phần sau, âm thanh đệ tử kia càng ngày càng yếu, đến lúc sau càng như sắp khóc:
"Vừa nãy ta đến Đan Các lấy đan dược, chuẩn bị phân phát cho các sư đệ sư muội, các sư huynh bên Đan Các nói, ngày hôm qua không ai đưa đan dược đến."
Mỗi tháng, đệ tử ngoại môn đều có một viên thanh linh đan để thanh trừ tạp chất trong cơ thể.
Hiện tại kỹ thuật luyện đan của các đại tông môn đều suy giảm, tuy rằng thanh linh đan trong đại tông môn như Ẩn Tông không phải trân quý lắm, nhưng nếu có thể bán ra ngoài thì rất đáng giá.
"Dương Uyển là ai?"
Từ trưởng lão nghe xong lời kể của đệ tử, trực tiếp hỏi.
Trong đám người, có một bóng dáng mảnh mai đi tới, sắc mặt trắng bệch:
"Từ trưởng lão, hôm qua ta mang đan dược giao cho Huyền Cơ, để nàng đưa đến Đan Các..."
Minh Thù nằm cũng trúng đạn. Cái quỷ gì vậy?
"Huyền Cơ, đan dược đâu?"
Từ trưởng lão nhìn Minh Thù, ánh mắt lóe lên tia không vui.
Trẫm làm sao biết đan dược ở đâu chứ! Trẫm căn bản chưa từng thấy đan dược gì.
Minh Thù cười nhìn về phía Dương Uyển: "Xin hỏi ngươi mang đan dược đưa ta bao giờ? Lúc đưa cho ta, ta mặc y phục gì, đang làm gì?"
Dương Uyên lí nhí trả lời: "Ngay lúc trời sắp tối, lúc đi qua ngã rẽ hành lang phải để đến Đan Các, ta đưa cho ngươi. Đương nhiên lúc đó ngươi mặc áo đạo sĩ."
Minh Thù hiểu rõ trong lòng. Hãm hại người cũng không có kiến thức, quá không chuyên nghiệp, ngu ngốc.
"Huyền Cơ, đan dược ở đâu? Nhanh giao ra đây, nhận tội sẽ được tha thứ."
Từ trưởng lão nghe vậy, không nói lý lẽ quát Minh Thù giao đan dược, dường như nhận định là Minh Thù cầm.
Minh Thù cười khẽ: "Ta không lấy đan dược gì đó, giao thế nào được?"
"Từ trưởng lão, nàng ta không thừa nhận thì khám xét, nhiều đan dược như vậy chắc chắn là nàng ta giấu đi rồi."
Chúc Tiêu Vũ đứng ra nghĩ kế cho Từ trưởng lão.
"Nói bậy, hôm qua trời sập tối, Huyền Cơ không có mặc áo đạo sĩ. Hơn nữa nàng luôn ở chung với chúng ta, sao chúng ta chưa từng nhìn thấy ngươi chứ?"
Lâm Cẩn mang theo mấy tiểu đệ đi vào bênh vực Minh Thù.
Sắc mặt Dương Uyển trắng bệch, vô thức nhìn về phía Chúc Tiêu Vũ.
Lâm Cẩn đứng ra, sắc mặt Chúc Tiêu Vũ có chút thay đổi, ngoài miệng cũng không nhận thua:
"Gần đây ngươi hay đi chung với nàng ta, ai biết có phải ngươi nói láo giúp nàng ta hay không."
Trong lòng Chúc Tiêu Vũ thầm hận, không biết Lâm Cẩn này xảy ra chuyện gì. Ngày đó sau khi trở về, đột nhiên liền chuyển hướng chơi với Huyền Cơ kia.
"Có phải nàng ta lấy hay không, xét thì sẽ biết."
Từ trưởng lão gọi người đi xét phòng.
Hồng trưởng lão cau mày nhìn Minh Thù, ánh mắt kia như đang hỏi có phải ngươi cầm không?
Minh thù cười lắc đầu.
Hồng trưởng lão gật đầu, theo một đám người đi khám xét.
Đệ tử tạp dịch thấy Minh Thù và nhiều đệ tử ngoại môn như vậy quay về, còn có hai vị chấp sự trưởng lão, đều tụ tập ở một chỗ thảo luận.
Kết quả cũng không khám xét thấy gì, đáy mắt Chúc Tiêu Vũ vô cùng kinh ngạc, nàng ta nhìn sang Dương Uyển đang tái mét mặt. Dương Uyển cũng hơi hoảng, nên không trả lời ánh mắt của Chúc Tiêu Vũ.
Chúc Tiêu Vũ đành hét lên: "Chắc chắn bị nàng ta giấu ở nơi khác. Từ trưởng lão, nhất định là nàng ta lấy, lúc trước ta còn thấy nàng ta trộm đồ trong phòng bếp, mới vừa rồi còn học lén."
"Khám xét cả viện một lần nữa." Từ trưởng lão hạ lệnh.
Minh Thù vẫn ung dung nhìn họ lăn qua lộn lại, người nhàn nhã ung dung tự tại.
Tất cả đều được khám xét, nhưng không tìm được một viên đan dược nào.
Lúc này Hồng trưởng lão mới im lặng mở miệng: "Từ trưởng lão, ngươi không có chứng cứ xác thực chứng minh, Dương Uyển đưa đan dược cho nàng để nàng đưa qua Đan Các. Huyền Cơ đã có nhân chứng, chứng minh nàng cũng không nhận được đan dược. Ngươi khám cũng khám xét rồi, còn có nghi ngờ gì nữa không?"
"Hồng trưởng lão, mất đan dược không phải chuyện nhỏ."
"Ta đương nhiên biết, nhưng không phải là ngươi có thể tùy tiện nghi ngờ những đệ tử này."
Hai vị trưởng lão dùng ánh mắt giao chiến. Trong không khí bỗng dưng yên tĩnh lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.