Chương trước
Chương sau
Minh Thù trở lại phòng của đệ tử tạp dịch. Ở đây có năm người cùng ở, không gian nhỏ hẹp. Ánh sáng trong phòng dần dần tối lại. Tiếng bước chân nhỏ nhẹ từ xa truyền đến, có người vào phòng, rất nhanh lại đi ra ngoài. Sau đó, trong phòng lại lần nữa vang lên âm thanh, tiếng bước chân tới gần chỗ Minh Thù đang ngủ.
Nàng khẽ trở mình, mở mắt ra vươn tay ngăn chậu gỗ sắp đổ xuống đỉnh đầu. Nàng nhẹ nhàng dùng sức một cái, chậu gỗ thoát khỏi tay chủ nhân rơi xuống mặt đất.
"Rầm!"
Nước trong chậu hắt lên mặt đất. Minh Thù xoay người ngồi dậy, xốc váy che hai chân lại, vuốt vuốt mái tóc hơi rối. Nàng nâng mí mắt nhìn thiếu nữ đứng trước mặt đang lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng ngáp dài: "Nửa đêm nửa hôm, chuẩn bị cho ta niềm vui bất ngờ lớn như vậy, thật vất vả quá."
Thiếu nữ có chút sợ hãi nhìn hành động của Minh Thù, nhưng chợt nhớ mục đích mình tới đây, nghênh mặt lên:
"Ngươi còn chưa làm xong việc tối hôm nay, còn dám ngủ ở đây sao? Ngươi cho rằng mình là thiên kim tiểu thư sao? Không có số như vậy thì cũng đừng mơ mộng viển vông. Mau đi làm việc!"
"Không đi."
"Không đi sao?"
Giọng thiếu nữ bén nhọn: "Huyền Cơ, ngươi to gan thật, ngươi cho rằng mình là đệ tử ngoại môn sao? Mau đứng lên cho ta."
Minh Thù thuận tay kéo nàng ta xuống giường.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc tiết của thiếu nữ vang lên, khiến các đệ tử ở mấy phòng xung quanh chạy đến. Có người quát lớn, cũng thuận thế nhảy vào:
"Huyền Cơ, ngươi làm gì vậy? Mau buông Hương Lan tỷ ra."
"Buông ra sao?"
Minh Thù cười với người kia: "Được."
Nàng lôi Hương Lan đứng dậy, buông ra. Hương Lan bị nhấc lên trên không, một giây sau liền rơi xuống ngã trên mặt đất đầy nước. Hương Lan thở phì phò, vừa nãy nàng ta có cảm giác mình không hít thở được.
"Hương Lan tỷ."
"Hương Lan tỷ không sao chứ? Mau đứng lên."
Hương Lan được người đỡ dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn Minh Thù, căm hận nói:
"Dạy dỗ con tiện nhân này cho ta, dạy dỗ một ngày một đêm."
Minh Thù cong môi cười cười.
Trong đệ tử tạp dịch Hương Lan này đứng đầu, trước kia thường hay bắt nạt nguyên chủ. Ban đầu nguyên chủ còn phản kháng, nhưng các nàng ta người đông thế mạnh, nguyên chủ căn bản không phản kháng lại bọn họ.
Nếu không phải bị ép làm những việc không phải của mình, thì cũng là bị người ta cắt xén cơm nước. Như đêm nay, đang ngủ bị dội nước lạnh cũng là chuyện bình thường.
Nguyên chủ ngoại trừ mặt cứng nhắc không thích giao tiếp với người khác, cũng không làm chuyện gì quá đáng, những người này lại cứ coi thường và bắt nạt nàng.
Cũng không biết là nhìn nguyên chủ dễ bị bắt nạt, hay là bởi vì nguyên chủ không nhượng bộ làm cho các nàng ta khó chịu.
"A..."
"Ôi..."
"Đau quá, đau quá, người đâu cứu mạng!"
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, người nằm đầy trên mặt đất trong căn phòng nhỏ hẹp, người ngoài vây xem, biểu cảm phức tạp lại mang chút sợ hãi nhìn Minh Thù.
Sao trước đây bọn họ không phát hiện ra, Huyền Cơ này lại có công phu quyền cước lợi hại như vậy.
Hương Lan có thể làm đại tỷ ở nơi này, đương nhiên là vì nàng ta có chút công phu, nhưng bây giờ lại bị Minh Thù giẫm đạp dưới chân.
Thật quái dị.
Minh Thù cúi đầu nhìn đại tỷ dưới chân: "Còn muốn dạy dỗ ta sao?"
Hương Lan bị đánh đến đầu quay mòng, nàng ta hoảng hốt lắc đầu:
"Không không... Không dám."
Minh Thù mím môi cười, giọng nói nhẹ nhàng như đang tâm sự:
"Sau này còn ai dám đến trêu chọc ta, ta đảm bảo sẽ không lấy mạng, nhưng có cụt tay cụt chân hay không thì khó nói trước được. Nếu các ngươi không để ý thì có thể đến."
Nàng thu chân nói: "Cút!"
Trong lòng Hương Lan sinh ra sợ hãi, không dám dừng lại, được người dìu ra khỏi phòng.
Những người còn lại vây xem lập tức giải tán.
Kinh người. Chuyện Minh Thù đánh Hương Lan lập tức truyền ra, đệ tử ngoại môn đều nghe được.
Đương nhiên, Hương Lan không phục, sáng sớm hôm sau liền kéo người đến muốn dạy dỗ Minh Thù, nhưng thật bất hạnh đúng lúc cắt ngang Minh Thù đang dùng bữa.
Một đám người bị Minh Thù đánh cho một trận, sau đó còn phải vội vàng cống hiến bữa sáng của mình mới qua chuyện.
Dần dần đệ tử tạp dịch không còn ai dám bắt nạt Minh Thù, cũng không dám kêu nàng làm việc, thấy nàng đều đi đường vòng.
...
Trên sân lớn như vậy, đệ tử ngoại môn đang luyện tập. Vân Dao xuyên sách đến thay đổi tính tình chua ngoa lắm điều, có thiên phú lại xinh đẹp, ra tay hào phóng lại dễ nói chuyện, rất được hoan nghênh trong đệ tử ngoại môn.
Minh Thù quan sát mấy ngày đều thấy em gái này là một nhân tài ngoại giao.
"Huyền Cơ."
Lâm Cẩn không biết ở đâu chui ra, mang theo mấy người tùy tùng mặt mũi bầm dập đi tới.
Minh Thù nhìn sang, một đám người đang run rẩy nhìn nàng.
"Tại sao ngươi lại nhìn lén những người này? Ngươi muốn học sao?"
Minh Thù im lặng nhìn hắn, người này sau khi bị nàng đánh cho một trận, quay về đột nhiên bắt đầu lẽo đẽo theo nàng.
Bệnh!
Lâm Cẩn này cũng không phải quá tệ, chỉ là có hơi thiếu chín chắn, bị người khác kích động một chút liền không biết phương hướng.
"Ta ngay thẳng đàng hoàng ngồi nhìn bọn họ, nhìn lén chỗ nào?"
"Ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi."
Lâm Cẩn căn bản không nghe Minh Thù nói.
Đệ tử bên ngoài ngoại môn không được phép học cùng đệ tử ngoại môn, Lâm Cẩn bắt gặp nàng nhiều lần ngồi ở chỗ này, cho rằng Minh Thù muốn học liền hào hứng đề cử mình.
"Tuy rằng tam linh căn kém một chút, nhưng chỉ cần sau này có linh đan tẩy đi thì vẫn có cơ hội bước lên đại đạo."
Minh Thù cười như không cười nhìn hắn:
"Linh đan tẩy là đan dược cấp bảy, ngươi cho là đá trên núi mà tùy tiện lấy được sao?"
Chỉ cần một viên linh đan tẩy, tam linh căn sẽ biến thành song linh căn, song linh căn sẽ biến thành đơn linh căn. Một người chỉ có thể dùng một lần trong đời, không có trở ngại gì đối với tu luyện, chỉ là thởi điểm chuyển cấp và phi thăng trắc trở hơn người khác.
Lâm Cẩn nhức đầu, có chút lúng túng:
"Phải không?"
Hắn chỉ nghe đám tùy tùng kia nói, hoàn toàn quên hỏi phẩm cấp của đan dược.
Cấp bảy...
Cho dù là đệ tử nội môn cũng chưa chắc có được.
"Hồng trưởng lão, Huyền Cơ lại ở đó học trộm."
Chúc Tiêu Vũ đột nhiên lớn giọng tố cáo.
Người bên trong sân luyện tập đều nhìn về phía Minh Thù.
Vân Dao đứng sát phía ngoài cũng nhìn qua theo mọi người, gần đây Minh Thù đều ngồi ở đó.
Nam nhân trung niên được gọi là Hồng trưởng lão từ tòa lầu bên cạnh đi tới thấy Lâm Cẩn trước tiên, ông ta giận tái mặt quát lớn:
"Lâm Cẩn, ngươi ngồi trên đó làm gì? Xuống đây!"
Lâm Cẩn quăng một ánh mắt cho Minh Thù, nhảy xuống như một làn khói mang theo đám tùy tùng run lẩy bẩy trở lại chỗ của mình.
"Huyền Cơ, ngươi làm việc xong rồi sao?"
Hồng trưởng lão nhìn Minh Thù, sắc mặt không nhìn ra là vui hay giận.
Gần đây, ông ta có nghe loáng thoáng về chuyện của nàng. Ban đầu, đứa trẻ này mới lên núi ông ta còn rất coi trọng, ai ngờ lại là tam linh căn, hơn nữa...
"Ta không phải đến làm việc." Minh Thù nhẹ giọng trả lời.
Hồng trưởng lão lại hiểu thành nàng muốn tu luyện, thở dài: "Linh căn của ngươi như vậy... Điều này là sự thật không thể thay đổi. Muốn ở lại tông môn chỉ có thể làm đệ tử tạp dịch, trở về đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.