Chương trước
Chương sau
Tần Triệt chỉnh sửa trang phục, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ lão tử sẽ thích một cô gái thần kinh bạo lực? Lão tử không có người theo đuổi sao?"
[...]
Tần Triệt nhìn vào khoảng không: "Hơn nữa chờ ta rời khỏi vị trí này, thì ký ức cũng sẽ bị xóa sạch, đâu còn nhớ gì nữa."
Hệ thống nhớ đến tính tình không tim không phổi của Cửu thiếu, vừa nãy hẳn là nó nghĩ nhiều.
Cửu thiếu chấp hành nhiệm vụ không ít. Tuy rằng không có mấy cái thành công, nhưng hắn tiếp xúc với vô số hạng người, cũng không có ít người đang làm nhiệm vụ lấy lòng hắn, nhưng hắn cũng không có động lòng.
Dường như hai chữ ấy sinh ra khoảng cách với hắn.
Đây cũng là lí do vì sao mà tỷ lệ thất bại nhiệm vụ của hắn cao như vậy, mà hắn không bị đá ra ngoài. Rất nhiều lúc, những nhiệm vụ thất bại quá nhiều, cuối cùng cũng đều do tính tình của hắn như vậy mà vớt lại.
"A, còn phải đi thu xếp tình hình rối rắm cho cô ta!"
Tần Triệt ngửa mặt thở dài: "Nhưng cô ta lại biết ai muốn hại ta..."
Còn liên kết với nhau nữa! Thật tức giận mà.
...
Minh Thù tự do tùy ý đi trên đường lớn, ánh mặt trời kéo dài bóng của cô, mọi người giẫm tới giẫm lui trên cái bóng của cô. Cô xoay người đến bên cạnh cái bóng, cái bóng cũng theo đó biến mất. Cô ngoảnh đầu nhìn cái bóng qua lại không ngớt trên đường, sắc mặt có chút ngây ngốc.
[Giá trị thù hận Thẩm Viễn Chiêu đã đầy.]
"Ngươi khóa rồi sao?" 
[Ký chủ, tôi hiểu ba chữ bầu không khí viết thế nào.] Hài Hòa Hiệu rất nghiêm túc xúi giục Minh Thù.
[Thực ra ký chủ có thể đồng ý với hắn, nếu hắn thích cô thì cô lợi dụng điểm này sẽ dễ dàng đạt giá trị thù hận.]
Minh Thù cúi đầu nhìn đầu ngón chân của mình, một lúc lâu cô mới đi vào dưới ánh mặt trời:
"Hài Hòa Hiệu, ngươi thật sự nên tự kiểm điểm đi, đừng thẹn với tên của ngươi, chúng ta hài hòa một chút không tốt sao?"
[...]
Ta dựa vào ngươi làm gì?
Lúc này, đầu Minh Thù đầy tiểu yêu tinh đánh nhau.
Thả thú vui này cho cô trên đường lớn, ngươi bị động kinh hay trúng mầm độc đây?
[Chứng minh tôi rất hài hòa] Hài Hòa Hiệu mỉm cười.
Minh Thù không nói gì, đập tan ngươi thì hài hòa thôi. Ai cho ngươi mặt mũi, cục diện biết không?
[...] 
Hài Hòa Hiệu tắt tiểu yêu tinh đánh nhau đi, ẩn giấu lại.
Nó cần yên tĩnh.
...
Minh Thù trở lại Tần gia đã là mười hai giờ đêm, cô nhanh chóng dừng bước nhìn về phía cửa biệt thự.
Tần Triệt dựa trên nhà xe ở cửa biệt thự. Giữa hai người chỉ cách một ngọn đèn đường, Minh Thù đứng trong bóng tối, Tần Triệt đứng dưới ánh sáng.
Tần Triệt chậm rãi đứng dậy, thả túi trong tay lên bậc thềm: "Mua cho em bánh Tô Ký, đi ngủ sớm một chút."
Hắn xoay người lên xe rồi nổ máy. Xe đi ngang qua Minh Thù hơi chậm lại, giọng của Tần Triệt từ trong xe truyền tới:
"Sáng sớm muốn ăn cái gì? Cháo của Ngự Thiện Lâu đi, vài ngày trước em rất thích, mai tôi mang tới cho em."
Minh Thù đột nhiên vươn tay, Tần Triệt vốn phải tăng tốc, Minh Thù như vậy dọa đến tay hắn run rẩy, xe chợt dừng lại.
"Két..."
Hắn có chút kinh hãi nhìn tay của cô. Suýt chút nữa...
"Tần Triệt, em muốn ăn đồ anh nấu."
Minh Thù kề sát cửa sổ nhìn người bên trong: "Đích thân làm."
Tần Triệt muốn nói mình không biết làm cơm, nhưng cuối cùng gật đầu: "Được."
Minh Thù thu tay, mỉm cười nói: "Ngủ ngon."
Tần Triệt hơi nghi ngờ: "Ngủ ngon."
Xe rời biệt thự, dần dần biến mất trong bóng đêm.
[Ký chủ, cô nghĩ thông rồi sao?] Hài Hòa Hiệu cuống quýt xông ra.
"Nghĩ thông cái gì?"
[Trước hết để hắn có được cô, sau đó sẽ đá hắn.]
"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta chỉ là muốn kéo giá trị thù hận mà thôi."
[...] 
Cái này không phải là kéo giá trị thù hận sao?
...
Tần Triệt về đến nhà, ngã trên ghế sô pha chửi rủa, cuối cùng lại vào phòng sách tìm kiếm rồi cầm lấy mấy cuốn sách đi vào phòng bếp.
Làm cơm...
Chuyện này quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tần Triệt xem các bước trong sách, cảm thấy rất đơn giản thế nhưng nhìn nồi niêu trong phòng bếp vẫn có chút rụt rè.
Làm sao đây?
Đúng, trước tiên phải có nguyên liệu nấu ăn.
"Mang qua đây cho ta chút nguyên liệu nấu ăn, bây giờ đang cần."
Nhận được điện thoại, thư ký mù mờ, Tần tổng muốn làm cái gì vậy?
Thư ký không dám chậm trễ, mua nguyên liệu nấu ăn xong gấp gáp chạy qua, bởi vì không xác định Tần Triệt muốn gì, nên hắn đành phải mua mỗi thứ một ít.
"Tần tổng, đây..."
Tần Triệt mang đồ vào nhà, sau đó "ầm" một tiếng nhốt thư ký bên ngoài.
Thư ký sờ mũi đã tránh qua được một kiếp nạn, Tần tổng vào ban đêm điên rồi sao!
"Làm cháo đi..." Cái này đơn giản nhất.
Gạo và nước là giải quyết xong.
Nhưng mà sự thực chứng minh cũng không phải dễ dàng như vậy, không phải thiếu nước thì chính là thừa nước. Tần Triệt nấu cháo khét nên phiền muộn cào tóc. Rốt cuộc tại sao lão tử phải chịu cái tội này chứ?
Hệ thống cho lão tử kỹ năng nấu ăn Mãn Hán Toàn Tịch đi!
[Cửu thiếu, anh đã quên rồi sao? Chúng ta đổi kỹ năng sinh hoạt cần rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều điểm tích lũy.] 
Hệ thống rất vô tình nói ra sự thật.
Nhiệm vụ của Cửu thiếu không liên quan gì với sinh hoạt, cho nên loại kỹ năng vô dụng này cần điểm tích lũy cực kỳ cao.
"Nghiên cứu, ngươi đi ra ngoài chính là một tên ngốc!"
Kỹ năng vô dụng còn định mức cao như vậy.
Muốn tức chết ai.
[...]
Tần Triệt chà nồi rồi làm một lần nữa. Lần này không được, thì hắn sẽ không làm nữa, ngày mai ra ngoài mua một chén cháo, nói là mình làm là được
Tuy rằng lần thực nghiệm cuối cùng có hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn coi là khá. Tần Triệt lau mồ hôi, còn cực khổ hơn cả giết người. Hắn thật muốn ngã mũ kính chào các đầu bếp.
...
Ngày hôm sau, Tần Triệt đã mang theo nồi cháo mới quay về Tần gia.
"Thiếu gia."
Dì Hà nghi ngờ nhìn vật trong tay Tần Triệt: "Thiếu gia mua bữa sáng sao?"
Tần Triệt gật đầu, sau đó hỏi: "Nguyễn Ly đâu?"
Dì Hà vội nói: "Tiểu thư... Sáng sớm liền đi ra ngoài, còn nói không trở về ăn cơm."
Không trở về ăn cơm... 
Không trở về... 
Không...
Mẹ nó, cô ấy có ý gì đây?
Thật tức giận mà!
Nghiên cứu cả đêm, luyện tập nhiều lần ở nhà như vậy, cô lại cho hắn leo cây như vậy, muốn chơi hắn sao?
Lão tử muốn chém chết cô. Bình tĩnh một chút. Người đi rồi, Tần Triệt có thể làm gì được?
Dù giận thêm nữa, hắn cũng chỉ có thể tự mình ăn.
Mùi vị... Có hơi lạ nhưng vẫn có thể cho vào miệng.
Lần đầu tiên làm cũng không tệ.
"Thiếu gia..."
Dì Hà kinh hồn bạt vía(*) nhìn Tần Triệt, bộ dạng thiếu gia sao đáng sợ như vậy chứ?
"Ta đi trước."
Tần Triệt thả chén xuống, đứng dậy rời đi.
Dì Hà nghi ngờ nhìn Tần Triệt ra ngoài, một lát sau bà mới đi đến trước chén cháo Tần Triệt ăn dở, ngó dáo dác quan sát một lúc.
Cháo này...
Trong lòng dì Hà có suy đoán lớn mật.
...
Từ ngày đó, Minh Thù cũng không xuất hiện trước mặt Tần Triệt, dường như đã buông tha nhiệm vụ này, thậm chí có chút tránh né Tần Triệt.
Liên hệ với Hà Thư Quốc cũng cắt đứt, Hà Vũ Hiên nguyên vẹn trở về. 
Hà Thư Quốc hoàn toàn không hiểu mạch não của Minh Thù, không phải nói muốn Tần Triệt hận cô sao? 
Nhưng mặc kệ Hà Thư Quốc liên hệ với Minh Thù như thế nào, cuối cùng cô chỉ nói được vài chữ.
Không làm nữa, không làm nữa, giải tán.
Giải tán sao?
Cô làm cho đã rồi muốn giải tán sao?
***
Thực ra đây là sủng văn, chỉ là tình cảm sẽ không tiến triển nhanh, từng bước từng bước như vậy.
Tôi không cảm thấy một người mang quá khứ không ai biết được, có thể thích một người trong thời gian cực ngắn.
Nếu như muốn lập tức xem tiểu thiên sứ ân ân ái ái thì thiết lập đổi một quyển sách.
***
(*) Kinh hồn bạt vía: Giật mình khiếp sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.