Chương trước
Chương sau
Minh Thù đánh người ở trong khách sạn Thiên Cung. Đánh ai?
Ngoại trừ Thẩm Viễn Chiêu ra còn có thể có ai khác. Từ sau chuyện của Nam Ưu Ưu, dư luận trên mạng không ngừng, Thẩm Viễn Chiêu chưa từng xuất hiện. Lần xuất hiện này là tới gặp khách, nhưng mà khách chưa thấy, ngược lại thấy Minh Thù đang vắt chéo chân ăn kem.
Thẩm Viễn Chiêu lui ra ngoài nhìn số phòng, không sai...
"Nguyễn Ly, sao cô lại ở chỗ này?"
Nghĩ đến lần trước bị giật mối của Joseph tiên sinh, Thẩm Viễn Chiêu sẽ không nghĩ đây là trùng hợp.
Cộng thêm chuyện của Nam Ưu Ưu, Thẩm Viễn Chiêu chắc chắn sẽ không cho Minh Thù sắc mặt tốt.
"Chờ anh đó."
Minh Thù ăn xong miếng kem cuối cùng, cười hề hề nói: "A, đúng rồi. Khách của anh nhờ tôi chuyển lời cho anh không cần nói chuyện làm ăn nữa, hắn không muốn hợp tác với người trễ hẹn."
Thẩm Viễn Chiêu vô thức nhìn đồng hồ, thời gian không sai...
"Cô làm gì ở đây?"
"Chỉnh lệch thời gian rất khó khăn sao?" Minh Thù không hề phủ nhận.
Đương nhiên, Thẩm Viễn Chiêu biết không khó khăn nhưng đối phương sẽ nhanh chóng biết mình bị đùa giỡn, hắn chỉ yêu cầu giải thích một chút, hợp tác có một phần hai cơ hội vẫn có thể thành.
Cô phí sức lớn như vậy, là vì muốn đùa giỡn hắn sao?
"Nguyễn Ly, cô muốn đối đầu với tôi sao?"
"Không còn cách nào khác."
Minh Thù bất đắc dĩ, trẫm cũng chỉ là chấp hành nhiệm vụ.
Thẩm Viễn Chiêu tức đến phun máu.
Không có cách nào khác... Vậy là có người kề dao vào cổ cô ép cô đối đầu với hắn sao?
[Ký chủ, hay là cô lột sạch đồ của Thẩm Viễn Chiêu, sau đó mời mấy nhà báo đến, giá trị thù hận nhất định tăng vọt.] 
Có thể là giá trị thù hận sắp đầy, Hài Hòa Hiệu không nhịn được bày kế cho cô.
Minh Thù trách mắng trong lòng: "Sao không để ta tìm vài chị gái cho hắn, sau đó tranh thủ chụp ảnh cùng hắn. Ngươi thấy sao?"
[Cũng được.] Hài Hòa Hiệu vui vẻ đồng ý.
Minh Thù giật khóe miệng, cũng được cái đầu ngươi ấy!
[...] 
Hài Hòa Hiệu lại bị ghét bỏ.
"Cô muốn làm gì?"
Thẩm Viễn Chiêu nhìn Minh Thù ở bên kia đi tới, trong lòng liền cảnh giác.
"Thẩm tổng, chúng ta tới làm chút chuyện vui vẻ đi!" Minh Thù tươi cười quái dị.
Lúc Tần Triệt đến, vừa lúc nghe được câu này.
Hắn đứng ở bên ngoài một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng động, sắc mặt đổi tới đổi lui, khí áp quanh thân ngày càng thấp.
Bên trong truyền ra tiếng động rất lớn, mơ hồ còn có tiếng kêu rên của Thẩm Viễn Chiêu.
Cho nên cô nhằm vào Nam Ưu Ưu là vì Thẩm Viễn Chiêu sao? Nếu như cô thích Thẩm Viễn Chiêu, vậy hắn phải làm sao bây giờ?
Bây giờ chắc là hắn đi lên nhắc nhở bọn họ đóng cửa? Hay là nên xách theo dao xông vào?
[Cửu thiếu, bình tĩnh, bỏ dao xuống!]
Hệ thống rít gào cũng không cản được Tần Triệt, hắn đi vài bước tới cửa. Hắn vươn tay muốn mở cửa, ngón tay còn chưa đụng vào thì cửa tự động mở.
"Hả?"
Minh Thù lui về sau vài bước nhìn dao lóe lên tia sáng lạnh trong tay Tần Triệt:
"Anh làm gì thế? Giết người diệt khẩu à?"
Tần Triệt nhìn về phía Minh Thù, Thẩm Viễn Chiêu quỳ rạp trên mặt đất, quần áo xộc xệch nhưng vẫn mặc trên người, cũng không phải khung cảnh mà hắn nghĩ.
Tần Triệt: "..." 
Bây giờ nói hắn là đang mộng du thì có kịp hay không?
Bình tĩnh.
Không thể mất hình tượng.
Lão tử mới không tức giận.
Tần Triệt trấn định thu lại dao nhỏ, túm tay Minh Thù đi ra ngoài.
"Anh làm gì?"
Minh Thù thử giãy ra, Tần Triệt lại siết cực kỳ chặt, hoàn toàn không cho cô có cơ hội giãy ra.
Tần Triệt tùy tiện chọn một căn phòng trống, lôi Minh Thù đi vào.
Cửa phòng đóng lại, Tần Triệt lật tay đè Minh Thù trên tường, cả người ép qua đó, thấp giọng hỏi:
"Em chơi đủ chưa?"
"Ai chơi với anh?"
Minh Thù hơi nhíu mày, trong mắt có thêm chút kỳ lạ: "Đừng dựa sát em như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân(*)."
Tần Triệt đưa tay bóp cằm Minh Thù, đột nhiên cúi người hôn xuống.
Trong nháy mắt khi đôi môi tiếp xúc, đầu Minh Thù ầm ầm nổ tung giống như tất cả mọi thứ đều biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại trống rỗng. Chỗ trống rỗng từ từ xuất hiện những màu sắc khác biệt.
Nhịp tim của thân thể này giống như ngừng đập, sau đó nảy lên thật nhanh.
Bùm.
Bùm bùm bùm.
Trước mắt Minh Thù là gương mặt rõ nét của hắn, hắn từ từ nhắm mắt, lông mi dài lướt qua da cô thật ngứa.
Động tác Tần Triệt không tính là thô bạo, chỉ là chà xát trên môi cô, cũng không có làm động tác khác.
Mấy giây sau, Minh Thù mới phản ứng được, cô nhấc chân đá qua. Tần Triệt không né không tránh, tùy ý để cô đạp trên người, sau đó dễ dàng giữ chặt chân Minh Thù, càng là ép cô tới gió thổi không lọt.
Mẹ nó! Lửa giận trong lòng Minh Thù từ từ bốc lên.
Lúc Minh Thù sắp bùng nổ ra ngoài, Tần Triệt rời môi Minh Thù, chóp mũi dán vào chóp mũi cô thở hổn hển:
"Em muốn Tần gia tôi phá sản phải không?"
"Đúng!"
Minh Thù trừng hắn, vươn tay đẩy ra.
Mẹ nó, sao sức lực của tên ngốc này lại trở nên lớn mạnh rồi?
Đột nhiên Tần Triệt kéo Minh Thù vào lòng, thấp giọng nói:
"Nếu tôi phá sản, em sẽ nuôi tôi sao?"
Minh Thù liền cứng đờ trong chớp mắt.
Không phải chứ, bây giờ ngươi hẳn là hận ta chứ!
Hận ta chứ!
Tại sao ngươi phải nghiêm túc nói chuyện phá sản, ngươi có thể yên lặng diễn theo kịch bản hay không?
"Lời tôi nói trước đó không phải nói đùa."
Giọng Tần Triệt tiếp tục vang lên: "Tôi biết tôi nói chuyện không dễ nghe, cũng không biết nên diễn đạt như thế nào với em nhưng mà... Tôi thực sự thích em."
"Em không thích anh..." Minh Thù bất lực từ chối.
"Lần tai nạn giao thông kia, tôi biết là em cứu tôi. Nếu không phải vậy thì tôi có thể đã chết."
Tần Triệt hoàn toàn không nghe Minh Thù, tự mình nói: "Tôi vẫn muốn nói rõ ràng cùng em, nhưng mỗi lần em đều..."
Tần Triệt buông Minh Thù, sau đó nghiêm túc nắm vai cô nói: "Tiểu Ly, cho tôi một cơ hội, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt."
Không.
Ông lớn à, xin ngươi đừng chăm sóc ta.
Trẫm thực sự chỉ muốn một chút giá trị thù hận.
Minh Thù hít sâu một hơi, mỉm cười: "Anh sẽ không tức giận sao? Em biết là ai muốn hại anh, thậm chí liên kết cùng hắn đối phó anh. Tất cả những điều không thuận lợi gần đây đều có công lao của em."
Tần Triệt im lặng một hồi, hắn vẫn duy trì bộ dạng nghiêm túc: "Tuy rằng, tôi không biết chọc giận em chỗ nào, nhưng như vậy em có thể nguôi giận thì tôi không có ý kiến."
Minh Thù: "..." 
Vô địch rồi.
"Anh bị bệnh rồi!"
Minh Thù gạt tay hắn: "Đừng vướng em, nếu không em lập tức tự sát cho anh xem."
Tần Triệt dừng bước. Minh Thù lập tức xoay người rời đi, nghĩ lại thấy không đúng lại xoay người.
Sắc mặt Tần Triệt vui vẻ: "Em..."
Minh Thù xoay người đánh Tần Triệt một trận, lúc Tần Triệt không phản kháng quả là dễ đánh.
Minh Thù như có điều suy nghĩ nhìn hai tay mình, sau đó nhanh chóng rời phòng giống như phía sau có gì đó đang đuổi theo cô.
Tần Triệt đỡ đồ vật bên cạnh đứng lên.
Tỏ tình cũng bị đánh, mệnh hắn sao lại khổ như vậy chứ?
[Cửu thiếu... Anh vừa rồi...] Hệ thống rất do dự.
Tần Triệt đắc ý nhướng mày, khoe khoang với hệ thống: "Thế nào, diễn có hay không? Bùng nổ đúng không? Tượng vàng năm nay lão tử nắm chắc."
Hệ thống hiếm khi im lặng.
[Cửu thiếu, tốt nhất cậu đừng có động tình.]
Nó không xác định vừa rồi là Cửu thiếu diễn kịch hay là thật lòng, nhưng nó có nghĩa vụ nhắc nhở hắn.
[Người ở những vị trí này đối với anh mà nói chỉ là... Khách qua đường.]
***
(*) Nam nữ thụ thụ bất thân: Câu nói này theo quan điểm của nhà Nho, nam nữ không có quan hệ thì không được đụng chạm thân thể với nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.