Chương trước
Chương sau
Minh Thù cũng không phải không hoàn toàn cảnh giác, lúc trận pháp bắt đầu thân thể nàng có chút không khống chế được, hình như có cái thứ gì đó muốn đem nàng từ trong thân thể này thoát ra ngoài.
Linh hồn và thân thể bị giằng co, cảm giác đó vô cùng khó chịu.
Ánh sáng trận pháp, càng ngày càng mạnh lên.
Hình ảnh của Minh Thù dường như bị ánh sáng che khuất, chỉ có thể thấy một bóng dáng mờ ảo.
Mộ Hoài từ trong rừng lao ra, vừa lúc thấy toàn thân Minh Thù bị ánh sáng nuốt lấy. Mộ Hoài cũng không hiểu ra được cảm giác lúc đó là gì, không phải là khổ sở, cũng không phải tức giận.
Là một sự bình tĩnh kỳ lạ.
Lưới ánh sáng trên bầu trời đè xuống, cùng trận pháp ở mặt đất phối hợp chặt chẽ. Mộ Hoài bất chấp cảm giác kỳ lạ trong lòng, thân thể theo gió chuyển động, ra tay đánh về phía thái tử.
Thái tử thay đổi thành yêu vương, cũng không ngăn cản Mộ Hoài tới gần trận pháp, con ngươi ánh vàng lóe lên ánh sáng quái dị, âm u nói:
"Ngươi tới chậm."
Mộ Hoài nhìn trận pháp trước mặt, có chút chần chừ. Hắn có thể cắt ngang trận pháp, nhưng có thể làm tổn thương người bên trong.
Quan trọng nhất là...
Đáng giá không?
Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ long mạch không bị người phá hỏng, nói cách khác chính là không cho những tiểu yêu tinh này chạy ra.
Nhưng bây giờ nhiệm vụ thất bại.
Hắn lãng phí sức lực đi cứu người, chính là ra sức còn không được cám ơn.
Cứu?
Không cứu?
Hắn đã đồng ý với Từ chủ, sẽ bảo vệ nàng chu đáo tuy nói nhiệm vụ thất bại, nhưng đồng ý chuyện người khác phải hoàn thành.
Cho nên, cứu đi.
Trong lòng, Mộ Hoài tự viện cớ cho mình, hít thở sâu một hơi, chuẩn bị cắt ngang trận pháp.
Hắn vừa thủ thế, còn chưa bắt đầu, ánh sáng trận pháp đột nhiên tản ra như mây bị gió thổi bay đi, chỉ trong nháy mắt ánh sáng liền biến mất.
Bọn yêu đứng bên ngoài vẫn duy trì trận pháp, khi ánh sáng dần yếu đi, biến thành một chấm sáng rồi biến mất.
Mộ Hoài: "..."
Làm cái gì?
Hắn còn chưa ra tay, thì mọi chuyện đã kết thúc?
Lão tử làm anh hùng cứu mỹ nhân bị thất bại?
Không đúng, vì sao lão tử phải nói là...
Ở trung tâm trận pháp, thiếu nữ ngồi xếp bằng, ánh sáng bên dưới đang dần biến mất.
Thái tử hoảng hốt chạy đến: "A Từ, A Từ..."
Thiếu nữ ngẩng đầu, khuôn mặt như tranh vẽ, khóe môi cong cong, đáy mắt gợn sóng.
"Thái tử điện hạ, xin lỗi... Là ta."
Xin lỗi không hề có thành ý, làm sắc mặt thái tử thay đổi.
"Tại sao..."
Tay chân hắn có hơi luống cuống, như đứa trẻ không tìm được nhà, sự yếu đuối hiện rõ trong mắt:
"A Từ đâu? Tại sao lại là ngươi, A Từ của ta đâu?"
Hắn bắt đầu gào lên trong vô vọng: "Vì sao, A Từ không trở về?"
Một giây sau thái tử liền thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:
"Ta đã cảnh báo ngươi, tất nhiên phải có mạo hiểm."
"Hắn gạt ngươi."
Minh Thù từ dưới đất đứng dậy: "Cam kết để cho một người sống lại, chỉ đơn giản là thân thể của ngươi sao?"
Trao đổi không có lợi này có thiếu não mới làm.
"Vậy nhất định có biện pháp sống lại phải không?"
Thái tử không quan tâm mình có bị lừa hay không?
Hắn chỉ nghĩ đến A Từ của hắn có thể sống lại.
"Ngươi hỏi ta?"
Minh Thù đưa tay chỉ chính mình, cười nói: "Thái tử điện hạ nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết, sau đó để ngươi giết ta sao?"
Nhìn qua trẫm rất chí công vô tư sao?
Không có khả năng!
Đừng hòng mơ tưởng!
Thái tử bi thương: "Đây vốn chính là thân thể A Từ, ta cầu ngươi ngươi để A Từ trở về được không?"
"Ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng ngươi."
"Ta chỉ muốn sống như thế này."
Thái tử: "..."
Nàng sống, thì Thẩm Từ không thể trở về.
"Nếu ngươi có thể dùng thân thể này, liền nhất định có thể dùng những thân thể khác, ngươi đổi thân thể khác không được sao?"
Tại sao phải là A Từ.
Minh Thù cười nhạt: "Thái tử điện hạ cho rằng thân thể là trang phục, nói đổi là đổi?"
"Được rồi."
Thái tử đột nhiên nghiêm mặt nói một tiếng, chuyển đổi thành yêu vương:
"Hiện tại nên đi hoàn thành chuyện của ta."
Hắn chờ đã đủ lâu, hiện tại hắn muốn con người phải trả giá thật đắt.
"Không được, A Từ còn chưa trở lại."
Thái tử nắm chặt tay mình, như là níu kéo yêu vương.
"Chuyện ta đồng ý với ngươi đã làm xong, thất bại cũng không phải tại ta, ta còn tổn thất nhiều yêu như vậy."
"Ngươi lừa ta."
"Ta đã sớm nói với ngươi, không có chuyện chắc chắn thành công."
Thái tử và yêu vương tranh đoạt thân thể, thần sắc trên gương mặt thái tử lần lượt thay đổi, lúc thì bi thương không cam lòng, lúc thì dữ tợn hung hãn, biến dạng cả khuôn mặt.
"Ầm!"
Biểu cảm trên gương mặt thái tử cứng đờ.
Minh Thù vừa một gậy đánh xuống, hung quang trong mắt thái tử tăng vọt, vung tay đánh tới.
Mắt thấy sắp đánh trúng Minh Thù, một giây kế tiếp thái tử chớp mắt, cả người bổ nhào trên mặt đất.
Minh Thù yên lặng, dựng thẳng ngón cái ở sau lưng Mộ Hoài, làm thật đẹp.
Mộ Hoài: "..."
Có quỷ mới biết vì sao lão tử lại giúp nàng.
Hai người ngồi xổm bên người thái tử, im lặng không nói.
Một lát Minh Thù lấy ra một khối đường, đặt ở trong miệng cắn hai ba cái, hỏi:
"Làm sao bây giờ?"
Tiểu yêu tinh bên dưới và Thần Thiên Từ vẫn còn đang đánh nhau.
Bọn họ đánh ngất xỉu thái tử, kiêm chức yêu vương.
"Ta thử xem có thể đuổi yêu vương ra hay không."
Tuy rằng nhiệm vụ thất bại, nhưng nếu như tiêu diệt tên đứng đầu yêu tộc, hẳn cũng là có thể thêm điểm.
"Hoàng thúc còn có thể làm cái này?"
"Lúc ở biên ải có gặp một vài người có khả năng khác thường, theo chân bọn họ học qua một ít."
Mộ Hoài nghiêm mặt, đầy vẻ nghiêm túc.
Thiếu chút nữa liền lộ tẩy.
May mà lão tử thông minh.
"Nha."
Minh Thù không hỏi thêm, lui ra phía sau: "Hoàng thúc đến đi."
Bị Minh Thù nhìn như vậy, Mộ Hoài nào dám làm. Giả vờ giả vịt một hồi, để Minh Thù đi ra xa coi chừng, phòng ngừa có người đến đây ảnh hưởng đến hắn.
"Hoàng thúc, ta là cô nương yếu đuối tay trói gà còn không chặt."
Để trẫm một mình đi đối mặt tiểu yêu tinh, đây là điều nam nhân có thể làm sao?
"Lúc ngươi đánh hắn, không phải là tay trói gà không chặt như vậy."
Mộ Hoài liếc Minh Thù.
Hiện tại, trong lòng mọi người đều rõ như ban ngày, mắc gì dối trá như vậy.
Thẩm Từ là tay trói gà không chặt.
Nhưng nàng không phải Thẩm Từ.
Minh Thù gãi gãi cằm, mím môi cười: "Hoàng thúc nhanh lên chút."
"Ngươi nhìn kỹ cho ta, đừng chạy tìm đồ ăn."
Mộ Hoài rất không yên tâm nói thêm một câu.
Minh Thù khoát khoát tay, Mộ Hoài nhìn cũng rất không đáng tin cậy.
Chờ Minh Thù đi xa, Mộ Hoài lập tức cùng hệ thống đổi một đạo cụ bắt yêu, cũng không có phí nhiều sức lực đã đem yêu vương tách khỏi thái tử.
Nhìn qua yêu vương trông rất mạnh, trên thực tế chỉ là hù người, thực lực của hắn nếu thật sự lợi hại, cần gì phải cùng thái tử xài chung thân thể.
Yêu vương rời khỏi thân thể thái tử, mái tóc đen của thái tử trong nháy mắt trở thành màu trắng bạc như sương tuyết.
Mộ Hoài liếc mắt nhìn thái tử vẫn đang hôn mê, thở dài.
Yêu vương ở trong thân thể hắn quá dài, sợ rằng sau này thái tử...
"Ngươi là ai?"
Yêu vương có vẻ không thể tin, hắn không nghĩ tới mình sẽ bị người lấy ra khỏi thân thể này.
Mộ Hoài nhét yêu vương vào một bình sứ, nghiến răng nghiến lợi lắc lắc cái bình:
"Các ngươi thoát ra, làm ta tổn thất rất lớn biết không?"
"Thả ta ra ngoài!"
Yêu vương nỗ lực phá tan bình sứ, nhưng chiếc bình sứ nhìn có vẻ bình thường này lại không thể xông ra được. 
"Đừng hao phí sức lực nữa, thứ này không thể phá vỡ được đâu."
Xem hệ thống của lão tử là thứ ăn chay sao?
[Cửu thiếu, ta... không ăn đồ ăn.]
Hệ thống yếu ớt nói.
Mộ Hoài: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.