Chương trước
Chương sau
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.
Từ chủ nói không được với sư huynh nữa, vậy đánh đi.
Tình hình yêu ma hoành hành, Minh Thù bắt đầu tự hỏi nàng tới làm gì?
Giống như không dính dáng gì đến nàng!
Đi kéo giá trị thù hận trước.
Minh Thù đứng dậy lôi Trình Cẩm Vân còn đang bị trói ra xa xa.
Mộ Hoài muốn đi cùng, lại bị mấy con tiểu yêu tinh cản đường, chờ hắn giải quyết tiểu yêu tinh xong, nhìn sang bên kia đã không còn thấy bóng người.
...
"Ngươi muốn làm gì?"
Trình Cẩm Vân giãy giụa, tay chân ma sát trên mặt đất đến chảy máu, nàng lại hoàn toàn không phát hiện ra chỉ tức giận rống lên:
"Ngươi căn bản cũng không phải là Thẩm Từ, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn nhằm vào ta?"
"Ta là Trình Cẩm Tú bị ngươi hại chết."
Minh Thù thuận miệng trả lời.
Trình Cẩm Vân lập tức trợn trừng mắt, lạc giọng phản bác: "Không có khả năng nàng ta còn sống."
"Ừ... Ta là Trình Cẩm Tú sau này bị ngươi hại chết, người ngươi thấy hiện tại chính là ta."
Ừm, trẫm thiếu chút nữa cũng tin.
Minh Thù ném Trình Cẩm Vân vào một thân cây, cúi người đối diện với nàng, một lát sau cười nói:
"Ngươi, không phải là cũng trùng sinh trở về sao?"
Trình Cẩm Vân mở to mắt, sau đó trong mắt nàng bắn ra hận ý khắc cốt ghi tâm: "Là ngươi hại chết ta trước, ta chỉ về lấy thứ thuộc về ta."
"Ối."
Minh Thù xoa xoa cổ tay: "Ban đầu, chẳng phải là ngươi hại Trình Cẩm Tú, để không được gả cho thái tử sao? Tự chọn nhầm đường, còn trách người khác?"
Dù cho, ban đầu nàng ta có được gả cho thái tử, với tính tình này, thái tử cũng không thể tiếp nhận nàng ta.
Đường tự mình chọn, mặc kệ con đường phía trước gian nguy hay hòa bình, cũng phải đi hết. Trời sinh không có đường lui.
"Ngươi không phải Trình Cẩm Tú."
Trình Cẩm Vân đột nhiên la to, nào có ai tự mình xưng hô tên của mình.
Nhưng nàng ta làm sao biết mình trùng sinh trở về?
Nàng ta cũng không phải Thẩm Từ.
Rốt cuộc nàng ta là ai?
Nàng ta là ai?
Là ai!
Trong lòng Trình Cẩm Vân dâng lên khủng hoảng.
"Ai da, bị ngươi phát hiện rồi."
Minh Thù nghiêng đầu, nụ cười rực rỡ hồn nhiên: "Ta đây chỉ có thể bịt miệng ngươi."
Đáy mắt Trình Cẩm Vân chậm rãi hiện lên hoảng sợ đầy hoang mang.
Không cần...
[Giá trị thù hận đã đầy.]
Minh Thù đánh đến đau đớn, Hài Hòa Hiệu mới nhảy thông báo.
Giá trị thù hận đã đầy, Minh Thù có đánh thêm cũng không hứng thú, phủi phủi tay đứng dậy.
[Ký chủ, cô không thể đổi phương thức kéo thù hận sao?]
Đánh người nhiều lần như vậy, có thể nhã nhặn một chút hay không?
Minh Thù nắn eo thở dốc: "Ta kéo giá trị thù hận thế nào là chuyện của ta, ngươi ít ý kiến cho ta."
Hài Hòa Hiệu thối.
Một chút cũng không hài hòa.
Lại xúi trẫm làm chuyện xấu.
Trẫm không phải người như vậy.
[...]
Vì sao ký chủ không thích nó cho ý kiến? Chẳng lẽ là không tốt? Xem ra nó phải nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Minh Thù hoàn toàn không biết, Hài Hòa Hiệu của cô lại ngầm tự hỏi suy xét ý kiến ly kỳ hơn.
Gió lạnh từ phía sau thổi tới, thổi đến cả người nàng nổi đầy da gà.
Toàn bộ không gian dường như chậm lại, mang theo đè nén nặng nề và lạnh lẽo.
Minh Thù quay đầu lại.
Thái tử đứng cách đó không xa nhìn nàng.
Minh Thù đưa tay vén tóc qua tai: "Thế nào, muốn lấy lại thân thể Thẩm Từ?"
Trong đôi mắt màu vàng của thái tử, phản chiếu hình ảnh của nàng:
"Ngươi sẽ trả lại cho ta đúng không?"
Trả lại A Từ cho hắn.
"Nếu như ta không đồng ý?"
Trẫm chưa từng đồng ý sẽ đem thân thể Thẩm Từ trả lại cho thái tử, Thẩm Từ thật sự quay về, trẫm phải chết sao?
"Ta đây chỉ có thể tự mình ra tay."
Thái tử nói: "Thế nhưng ta sợ làm bị thương A Từ, cho nên vẫn là xin ngươi phối hợp một chút. Chỉ cần ngươi đem A Từ trả lại cho ta, ta có thể tìm cho ngươi một thân thể khác."
Kẻ ngốc này, có phải có hiểu lầm gì với chuyện dung hợp thân thể và linh hồn sao?
Cho rằng, tùy tiện lấy một thân thể là có thể dung hợp sao?
Nàng đi từng nơi, thân thể nàng sở hữu đều có độ phù hợp vô cùng cao, rất thoải mái, nàng mới có thể thích ứng trong thời gian ngắn nhất và điều khiển được thân thể hoàn toàn xa lạ đó.
Hài Hòa Hiệu chọn ký chủ, cũng không phải là lựa chọn ngẫu nhiên.
Thẩm Từ còn có thể trở về?
Minh Thù ở trong lòng hỏi Hài Hòa Hiệu.
[Không thể.]
Hài Hòa Hiệu chưa từng giải thích thêm vì sao không thể.
Minh Thù cũng lười hỏi.
Không liên quan đến nàng.
"Ta tạm thời còn không có dự định tìm cái chết."
Minh Thù buông tay: "Cho nên rất xin lỗi, không thể trả lại cho ngươi."
Tiếng gió thổi tựa như trở nên lớn hơn.
Lá cây mục nát trên mặt đất bay lên không trung, hình ảnh thái tử trở nên hư ảo, giống như kính vạn hoa, không chân thật.
Tiếp theo một cái chớp mắt, thái tử xuất hiện trước mặt Minh Thù.
Đồng tử màu vàng nhìn thẳng sâu trong mắt nàng, giống như muốn tiến vào linh hồn nàng, đầu độc nàng làm ra chút chuyện đáng sợ.
Lông mi dài mà cong vút như cánh bướm run rẩy, đuôi lông mày Minh Thù nhướng lên:
"Thái tử điện hạ, bất luận mê hoặc gì cũng vô hiệu với ta."
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng của thiếu nữ bay bổng khắp bầu trời, hóa thành bột mịn bị gió thổi một cái liền biến mất không thấy tăm hơi.
Trên mặt thái tử chậm rãi lộ ra nụ cười quái dị, giọng nói cũng hạ xuống:
"Thú vị đấy, ngươi là con người đầu tiên không phản ứng chút nào với ma thuật của ta."
Minh Thù mỉm cười: "Thế nào, cái này khiến cho ngươi chú ý?"
Nữ nhân ngươi đã thành công khiến cho ta chú ý.
Đây là câu trong văn tổng tài bá đạo thường dùng nha.
Ừ! Trẫm đẹp và khí chất không giống gười thường, khiến cho một con đại yêu tinh chú ý cũng thực bình thường.
Thái tử, à không đúng, lúc này hẳn là Yêu Vương, dùng một loại ánh mắt quan sát đánh giá Minh Thù.
Nhưng rất nhanh Yêu Vương liền im lặng, một lần nữa thay đổi thành thái tử.
Sự lật mặt nhanh chóng này, Minh Thù xem đến cảm thán không thôi.
Người bệnh tâm thần phân liệt, chuyển hoán nhân cách cũng không làm nhanh như thế.
Nam chính thật trâu bò!
"Không sao cả, ngươi sẽ trả lại cho ta."
Giọng nói thái tử ôn hòa hơn Yêu Vương rất nhiều, trên mặt hắn cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra sự dịu dàng:
"A Từ, rất nhanh đã có thể trở về rồi."
Thái tử điên rồi.
Minh Thù nhìn xung quanh một chút, tìm đường tốt để chạy trốn.
Thái tử chậm rãi giơ tay lên, bốn phía xuất hiện một đám tiểu yêu tinh, nhanh chóng vây Minh Thù vào giữa.
Trong tay bọn họ kết ấn, bắt đầu lẩm bẩm trong miệng, ánh sáng hơi yếu từ đầu ngón tay bọn họ toát ra, từ từ mở rộng, hình thành một dải ánh sáng.
Luồng sáng như chỉ bạc từ trong dải ánh sáng bay ra, bay lên không trung, nhanh chóng tạo thành một cái lưới, thành nửa vòng tròn bao phủ Minh Thù ở chính giữa.
Minh Thù ngửa đầu nhìn lưới ánh sáng, hình nửa vòng tròn bao phủ mình, đồ chơi này nhìn qua hình như rất lợi hại.
Đám tiểu yêu tinh chạm vào lưới ánh sáng, sau đó liền cắn nát đầu ngón tay của mình, nhanh chóng đem lưới ánh sáng trắng nhuộm thành màu đỏ như máu, trong không khí tràn đầy mùi máu tươi, khiến người khác buồn nôn.
Mặt đất giống như có người vẽ máu tươi lan tràn, đan xen dưới lòng bàn chân Minh Thù, từ từ hình thành một trận pháp phức tạp.
Thái tử đứng bên ngoài, vừa chờ mong vừa khẩn trương nhìn trước mắt.
Minh Thù nhìn trận pháp hoàn thành, cũng không lộ vẻ sợ hãi. Hài Hòa Hiệu đã nói, Thẩm Từ không về được, nên cơ thể này không xảy ra vấn đề gì được.
Vì vậy, đứng yên tại chỗ đợi trận pháp kết thúc, sau đó...
Thất bại là xong.
Này này, không bảo ngươi ăn mà!
Minh Thù cảm thấy đứng hơi mệt nên liền ngồi xuống, cầm thứ vừa rồi chưa ăn xong ăn tiếp.
Tiểu yêu tinh xung quanh: "..."
Tuy nữ nhân trong đó đang cười, nhưng cảm thấy bọn chúng đang bị khinh thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.