Lần thứ hai nhìn thấy chợ, Minh Thù vui vẻ đến hận không thể lên trời, một lúc sau liền có mục tiêu mới, ăn hết toàn thành.
Mộ Hoài chắp tay đi theo Minh Thù, nhìn bóng lưng của nàng như có điều suy nghĩ. Không biết vì sao cảm giác bóng dáng của nàng rất quen thuộc.
Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.
Chẳng lẽ là trước đây, ở nơi nào đó gặp qua người có hình dáng tương tự?
Ừ... Chắc là như vậy.
Lúc này, Mộ Hoài mới tận mắt thấy được sức chiến đấu của Minh Thù, đừng xem nàng ăn gì cũng nhã nhặn từ tốn, động tác ăn chậm nhai kỹ, dường như không có bao nhiêu đồ ăn nhưng nàng ăn cũng không ít.
"Giờ có thể nói cho ta biết, là ai làm?"
Mộ Hoài kéo Minh Thù còn muốn đi về phía trước lại.
Minh Thù mở miệng: "Trình Cẩm Vân làm."
Có thù lớn với Trình Cẩm Tú như vậy, còn làm chuyện không bị phát hiện, ngoại trừ Trình Cẩm Vân có hào quang vai chính, trùng sinh trở về thì còn có thể là ai?
"Nàng ta?" Mộ Hoài nghi hoặc:
"Nhưng ta và nàng ấy không chạm mặt qua..."
"Hoàng thúc, không cần nghĩ quá nhiều."
Minh Thù rút cánh tay về, giống như người từng trải vỗ vỗ vai hắn:
"Người ta là muốn dạy dỗ Trình Cẩm Tú, không có quan hệ gì với ngươi."
"Nữ nhân đều ác độc như vậy?"
Mộ Hoài nói thầm một tiếng.
Quả nhiên, rời xa nữ nhân là lựa chọn chính xác.
Minh Thù quay đầu nhìn Mộ Hoài.
Mộ Hoài mặt đứng đắn, từ chối không nhận chính mình vừa nói thầm.
Nhìn cái gì? Chưa thấy qua người đẹp trai như lão tử đúng không?
Đáy mắt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457642/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.