"Chi bằng Hoài Vương liên thủ cùng ta, sau này chúng ta có được thiên hạ, địa vị ngang hàng không được sao?"
Thích Hồng Vệ đưa ra điều kiện hấp dẫn.
"Không có hứng thú."
Một núi không thể có hai hổ, lời này cũng chỉ có thể lừa những kẻ chỉ số thông minh dưới mức tiêu chuẩn, ngốc ngếch quá độ, lão tử nhìn qua dễ lừa như vậy sao?
"Hôm nay, Hoài Vương điện hạ quyết tâm đối địch cùng ta?"
"Các ngươi nói xong chưa."
Minh Thù tiếp tục ló đầu ra: "Không bằng, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện."
Nói gì mãi không dứt, trẫm sắp chết đói rồi.
Hoài Vương nhức đầu, ấn đầu Minh Thù trở lại.
Lần này, Minh Thù không vui, ngươi ấn trẫm một lần thì thôi, trẫm rộng lòng không tính toán với ngươi. Còn ấn trẫm lần thứ hai, ấn đến nghiện rồi phải không!
Minh Thù đập trên mu bàn tay Mộ Hoài một cái.
"Bốp."
Một tiếng vang rất nhỏ.
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Minh Thù dùng lực không hề nhẹ, mu bàn tay Mộ Hoài đỏ một mảng. Ngực Mộ Hoài phập phồng hai cái rất mạnh, năm ngón tay co lại muốn bóp cổ Minh Thù.
Nín nhịn!
Không thể bóp chết nàng.
Mộ Hoài tay phải cầm tay trái, đặt lại trước người:
"Hôm nay, bản vương nhất định phải mang nàng đi."
"Vậy phải xem, Hoài Vương điện hạ có bản lĩnh đó hay không."
Thích Hồng vệ lấy ra vũ khí: "Đã sớm nghe nói, Hoài Vương điện hạ võ công cao cường, hôm nay vừa đúng lúc có thể so tài."
Mộ Hoài không muốn đánh nhau, hắn sợ tư thế đẹp trai oai hùng của mình bị người đố kị, thế nhưng không đánh lại không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457638/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.