Chương trước
Chương sau
"Chức Phách, cô điên rồi đúng không?"
Bạch Yên Nhiên không muốn mất mặt trước mặt Thất vương gia, nhưng thật sự là không thể nhịn được tức giận. Rốt cuộc Chức Phách này xảy ra chuyện gì, mới có vài ngày không gặp mà thôi, sao thái độ đối với mình khác nhau một trời một vực?
"Không điên." Trẫm rất khỏe.
"Vậy rốt cuộc cô muốn làm gì? Để linh thú tấn công..."
Đang nói, đột nhiên Bạch Yên Nhiên im bặt, trong đôi mắt xinh đẹp dần dần nảy lên sự thật không thể tin nổi:
"Cô, cô biết chế ngự thú?"
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Thất vương gia đồng thời nhìn về phía Minh Thù.
Đại Lục Huyền Nguyên có rất nhiều ngành nghề, phổ biến nhất đó là linh sư, chỉ cần có linh mạch bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành linh sư, khác nhau ở cấp bậc cao thấp.
Mà ngoại trừ linh sư - là nghề nghiệp phổ biến, còn có dược sư, luyện khí sư, trận pháp sư, ngự thú sư một đống nghề nghiệp như thế.
Trong đó, dược sư và ngự thú sư là tôn quý nhất.
Tầm quan trọng của dược sư không cần phải nhiều lời, ai chẳng có lúc sinh bệnh hay bị thương?
Còn ngự thú sư lại có thể thuần hóa linh thú, dễ dàng khế ước với linh thú hơn, phải biết rằng nguy hiểm khi khế ước một con linh thú đã thuần hóa, giảm xuống đến chín mươi phần trăm, so với một con linh thú chưa thuần hóa.
Linh thú hung tàn dũng mãnh, sau khi khế ước chính là vũ khí lợi hại, linh thú càng cao cấp khế ước càng khó, lúc này ngự thú sư có thể phát huy tác dụng quan trọng.
"Chế ngự thú?"
Nụ cười Minh Thù càng sâu thêm: "Kỹ năng này hình như rất lợi hại, đáng tiếc ta không có."
Bạch Yên Nhiên đương nhiên không tin: "Cô không chế ngự thú, tại sao linh thú lại nghe lời cô?"
Chỉ có ngự thú sư mới có thể sai khiến linh thú, nàng nhất định biết ngự thú thuật.
Ngự thú thuật...
Lần này đến sơn mạch Ma Phong, chính là vì bắt một con linh thú lợi hại khế ước, nếu như nàng ta biết ngự thú thuật, mình khế ước một con linh thú lợi hại không phải dễ dàng sao Nội tâm Bạch Yên Nhiên mơ hồ nhảy nhót.
Sớm biết nàng ta biết ngự thú thuật, mình sẽ không đối xử với nàng ta như thế.
Ngươi có bản lãnh này cũng không nói sớm, bây giờ xảy ra cục diện này, cũng không thể khiến mình nói xin lỗi nàng chứ?
"Là nó tự nguyện nghe lời ta, ta có thể có biện pháp gì, cô không phục thì đi bảo nó nghe lời cô đi."
Minh Thù vươn tay kéo một khối thịt bên ngoài cháy sém, bên trong mềm mịn, hương vị lan tỏa khắp nơi.
Bạch Yên Nhiên còn đang rối rắm không muốn nói xin lỗi, người vẫn được hộ vệ Thất vương gia ôm đột nhiên rên khẽ, nàng dường như không có ý thức, chỉ cào loạn y phục và da thịt mình, trong chốc lát da thịt non mịn bị cào nát, từ từ hiện lên từng vết xước nhỏ.
Minh Thù cắn thịt linh thú thơm ngon, nhìn tình cảnh hỗn loạn bên kia.
Thất vương gia chắp tay đứng trong đám người, cũng không thấy lo lắng, thậm chí vẻ mặt không thay đổi. Minh Thù liếm liếm đầu ngón tay, hỏi:
"Đó là ai?"
Hồi Tuyết nhìn theo ánh mắt Minh Thù:
"Thất vương gia của hoàng thất, Phượng Thành. Nữ nhân phát bệnh kia là Thất vương phi tương lai, Tiêu Như Phỉ."
Tiêu Như Phỉ?
Nữ chính giả tên Tiêu Như Phong. Tiêu Như Phỉ này hình như là tiểu thư con vợ cả Tiêu gia, nữ chính chính thức của vị này vốn nên xuôi chèo mát mái, sống hết một đời cùng nam chính Phượng Thành.
Kết quả Tiêu Như Phong bị người xuyên vào, Tiêu Như Phỉ liền sống khổ sở, bị Tiêu Như Phong cướp giật người yêu không nói, cuối cùng còn rơi vào tình cảnh cửa nát nhà tan.
Nữ chính giả quá hung tàn.
Sợ đến mức, trẫm phải ăn một con linh thú an ủi tâm hồn.
[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Bạch Yên Nhiên.]
Bạch Yên Nhiên? Đây không phải là chuyện dễ dàng sao? Quá không có kỹ xảo cao siêu, không biểu hiện được uy mãnh của trẫm, có thể đổi cái khác hay không?
[Không thể.] 
Đây là nhiệm vụ nghiêm chỉnh, sao có thể nói đổi liền đổi?
Vậy... Hay là ngươi phát một cái hàm lượng tương đối có kĩ thuật?
[Chưa đạt đến điều kiện kích hoạt, không thể tuyên bố.] 
Hài Hòa Hiệu tiếp tục cự tuyệt, nó cũng là hệ thống có nguyên tắc, làm sao sẽ vì ký chủ nói xằng nói bậy mà thỏa hiệp?
[Phượng Thành là người phát động nhiệm vụ nhánh, cô có thể đắc tội hắn vài lần.]
Ê này!
Mới nói không tùy tiện thỏa hiệp mà?
[...] Thỏa hiệp không phải người.
Thời điểm Minh Thù cùng "bạn tốt" Hài Hòa Hiệu trao đổi, Bạch Yên Nhiên vui sướng từ bên kia chạy tới,  trong giọng nói có hơi gượng gạo, nhưng vẫn không thể đổi cái tính tiểu thư cao cao tại thượng:
"Chức Phách, cô đi xem bệnh cho cô ấy."
"Không đi."
Bạch Yên Nhiên liếc sang bên kia, nhỏ giọng:
"Hắn là Thất vương gia, cô đừng đắc tội hắn, cô đi xem thử xem, nói là trị không hết là được."
Cho là nàng muốn cứu Tiêu Như Phỉ kia sao?
Nàng ước gì Tiêu Như Phỉ chết đi, nàng và Thất vương gia mới là trời đất tạo nên một đôi, con tiện nhân kia dựa vào cái gì mà chiếm lấy danh hiệu Thất vương phi tương lai.
"Không rảnh."
"Chức Phách!"
Bạch Yên Nhiên bị cự tuyệt hai lần, không nhịn được mà nổi điên, giọng nói sắc nhọn chói tai, có thể sợ là bị những người khác nghe, lại tận lực hạ giọng, nghe vào vô cùng kỳ lạ:
"Cô đi hay không?"
Minh Thù cong môi nở nụ cười, môi mỏng hé ra hợp lại:
"Không đi, cô có bản lĩnh thì tự mình đi đi."
"Nếu ta có thể đi, còn gọi cô?"
Bạch Yên Nhiên hừ lạnh: "Ta bảo cô đi là để mắt đến cô. Chức Phách, cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Không có Bạch gia bảo vệ, cô cho là cô biết ngự thú thuật thì có thể sống sót trên Đại Lục này sao?"
Nói đến phần sau, Bạch Yên Nhiên có vẻ như đang uy hiếp.
Nghề nghiệp tôn quý này đương nhiên là cũng có nguy hiểm.
Có câu ăn không được thì đạp đổ, tất cả mọi người đều đừng mong có.
"Những lời này của cô..."
Trong giọng nói Minh Thù giương cao thêm vài phần, Bạch Yên Nhiên cho là uy hiếp của mình có hiệu quả, nhưng khóe miệng còn chưa kịp cong lên, câu nói tiếp theo của Minh Thù liền đâm vào tim cô ta:
"Ta nhất định sống tốt ở Đại Lục này, nhưng mà có thể là cô không nhìn thấy được."
Nói chuyện đừng đứt ngang giữa chừng được không!
Cái gì gọi là có thể cô ta không nhìn thấy được? Là rủa cô ta sẽ chết sao?
"Chức Phách, cô đừng có quá đáng!"
Minh Thù ném xương trong tay xuống, rút một cái khăn tay ra lau lau:
"Thứ nhất ta không bán mình cho cô, thứ hai không thiếu cô tiền, từ chối là quyền lợi của ta, xin hỏi quá đáng chỗ nào?"
Đừng nói nàng không có nghĩa vụ cứu người, dù cho có, Tuyệt Hồn cốc cứu người cũng là có quy củ, không phải tùy tiện người nào cũng cứu.
Lúc trước nguyên chủ ngu xuẩn, cũng có thể là vì cốt truyện yêu cầu, cho nên mới bao dung Bạch Yên Nhiên, để cô ta sai khiến mình như hạ nhân.
Cốt truyện thật lợi hại.
Ăn chút đồ ăn an ủi.
Bạch Yên Nhiên cắn răng, ánh mắt cô ta hướng sang bên Phượng Thành, thu lại biểu hiện dữ tợn trên mặt, nước mắt đong đầy trong nháy mắt, lã chã chực khóc nói:
"Chỉ là bảo cô đi xem Như Phỉ muội muội, ta biết lúc trước ta sai tình huống của Như Phỉ muội muội nguy hiểm, Chức Phách cô giúp đỡ xem một chút đi, ta sẽ trả tiền xem bệnh cho cô."
Ô!
Toàn bộ Đại Lục đều thiếu nợ ngươi nha!
Diễn xuất như thế sao không đi diễn kịch luôn đi?
Phượng Thành mang theo nhiều hộ vệ, đúng lúc nghe Bạch Yên Nhiên nói thế, hắn nhàn nhạt đảo qua Bạch Yên Nhiên, cũng không biết có nghe đoạn đối thoại lúc trước của các nàng hay không.
Hắn không nói chuyện, hộ vệ ôm quyền với Minh Thù:
"Chức Phách cô nương, làm phiền ngài xem bệnh cho Tiêu tiểu thư."
Minh Thù mỉm cười, ánh mắt nhìn sang Phượng Thành, ngón tay trắng nõn chỉ Bạch Yên Nhiên:
"Muốn ta xem bệnh cũng được, các ngươi đánh cô ta một trận đi."
"Chức Phách, cô..."
Bạch Yên Nhiên đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung.
Biểu hiện trên mặt Phượng Thành biến hóa vi diệu, hộ vệ trực tiếp ngẩn người.
Hắn nghe lầm?
Hộ vệ che giấu sự thất lễ của mình, nói:
"Thứ cho ta mạo muội, lúc trước Chức Phách cô nương và Bạch tiểu thư là ở cạnh nhau đó."
"Có muốn xem bệnh hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.