...Tại sảnh chính của Sơn Linh Trại....
Nàng đang lửa giận ngút trời ngồi trên chiếc ghế chủ trại nhìn xuống dưới Lưu Tân cùng A Hải không dám ngẩng đầu lên. Thật ra nàng là trại chủ của Sơn Linh Trại này! Còn về lí do thì phải kể lại chuyện lúc ở Lam Vân Quốc. Nàng trong một lần trốn ra khỏi cung tìm dược liệu chế thuốc thì gặp được người của Sơn Linh Trại. Lúc đó bọn họ bị người ta tập kích thương tích nặng nề người thì bị thương nằm hôn mê trên núi được nàng cứu.
Không những cứu họ mà nàng còn huấn luyện người trong trại thành nhân tài chiêu mộ các cao thủ trong giang hồ về làm việc cho Sơn Linh Trại nâng tầm địa vị danh tiếng của trại trong thời gian 1 tháng. Rất được lòng mọi người trong trại nên Lưu Tân cho nàng làm trại chủ cai quản nơi này. Khi hai người không có ở đây sẽ do Lưu Tân và A Hải tạm cai quản chỗ này.
- Trại chủ! Lão đại! Ta thật sự không biết đó là người mà.
Lưu Tân tỏ ra hối lỗi khoanh tay nhận tội.
- Phải đó Trại chủ! Người bớt nóng đi ha.
A Hải lên tiếng cùng hỗ trợ cho Lưu Tân.
- Lão Lưu ông gan lớn nhỉ! Dám chui vào hoàng cung bắt người nữa.
Vì Lưu Tân cũng hơn 30t rồi nên nàng thường gọi ông ấy là Lão Lưu.
- Đâu có! Nếu biết đó là người ta nào dám chứ! Lão Đại đừng giận hay để ta kêu các huynh đệ làm mấy món ngon lên uống rượu được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-khong-vuong-phi-muon-lat-troi/2954833/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.