Cảm thấy cánh tay đang ôm eo mình đang bị nới lỏng giây tiếp theo cơ thể nàng rung kên như chuông báo động nhanh như cắt ai đó đã nhảy tót lên người nam nhân cao lớn.
Tiếng cười trầm thấp ngày một rõ hơn nghe như đang cười cợt nàng.
- Chẳng phải vừa nãy nương tử muốn vi phu buông tay sao? Sợ rồi!
Đã là lúc nào rồi mà nam nhân này còn cười một cách tự nhiên như vậy. Cười lên nỗi sợ của người khác.
- Chàng biết ta sợ nước sâu mà còn hỏi!
Nàng tức muốn xù cả lông giọng điệu có chút ấm ức nhưng đa phần đều đang oán trách chàng.
- Ta không biết.
Tên khốn này! Thật muốn cầm giày phang chàng một nhát dù gì hiện tại hắn cũng đánh không lại mình. Có điều hắn rất mưu mô có đánh được hay không thì còn cả một quá trình.
Bỗng chàng gỡ hai tay đang níu cổ mình đặt nàng xuống bờ vực của cây cầu tay kia vòng qua một lần nữa ôm eo nàng. Chỉ lần hắn thả tay nàng sẽ bị rơi xuống hồ ngay...chẳng biết con hồ ly trước mặt nàng muốn làm gì nữa?
- Hình như... vừa nãy ta thấy nàng đi dạo với tên mặt trắng kia.
Chàng vừa nói vừa ghé sát mặt nàng lẳng lặng quan sát người con gái trước mặt.
- Thì sao?
Nàng dửng dưng hỏi một câu không nhạt cũng không mặn.
- Tránh xa hắn ra.
- Mắc gì bổn cung phải tránh...á..
Nàng chưa kịp nói hết câu chàng đã buông tay ở eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-khong-vuong-phi-muon-lat-troi/2952959/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.