"Sao lại có nơi hạn chế được thần thức thế này, thật quá là kỳ quái mà?"
"Đây là đảo truyền thừa của Thần Quân, chẳng có gì là kỳ quái!"
Sau lưng có giọng nói nhỏ thỉnh thoảng truyền đến, Nhiễm Tái Tái nhìn Sùng Lẫm cũng cẩn thận như mình, lấy ra phòng ngự phù cầm trong tay để ngừa vạn nhất.
"Hửm? Đừng nói, có tiếng gì đó ấy..." Một nam tu kinh nghi bất định ngừng lại.
Sùng Lẫm cảm nhận rõ 10m phía trước đột nhiên xuất hiện hơi thở bén nhọn, hơi thở đó phi thường mỏng manh, nhưng số lượng đông đảo, hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, truyền âm, "Là ma ong!"
"Ma ong? Rất nhiều ư?" Nhiễm Tái Tái khẩn trương ngẩng đầu, đôi mắt thủy nhuận nhìn Sùng Lẫm, nàng từng xem qua, ma ong thân nhỏ, tốc độ nhanh, có gai nhọn sắc bén chứa kịch độc, thông thường đều xuất hiện theo đàn.
Ánh mắt chạm phải nàng, hắn vô tình mím môi, gật đầu, "Phải."
Nhiễm Tái Tái nhìn thông đạo chật hẹp, tới gần hắn thấp giọng dò hỏi, "Thông đạo nhỏ khó thi triển võ kỹ, chúng ta cứ tiến lên sao?"
Thanh âm nhu hòa nho nhỏ, kiều mềm thanh thúy dị thường, cùng với hương thơm nhàn nhạt, xen lẫn trong áp lực của thông đạo, làm hắn tự nhiên thoải mái hơn.
"Đúng, đi thôi." Mặt không biểu tình, thanh âm lại nhu hòa hơn. Sùng Lẫm lấy bội kiếm, xuyên qua mọi người, bước về phía trước.
Nhiễm Tái Tái lập tức kích hoạt phòng thủ phù, một tấm nặng linh lực dày chắn từ đầu đến chân nàng, đuổi sát bước chân Sùng Lẫm, nhanh chóng đi theo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-khong-duc-nu/542725/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.