Chương trước
Chương sau
Trên thực tế, Phó Diệc Sâm nhận được điện thoại của Tô Trạm cũng không bình thản như Tô Trạm nghĩ, không chỉ do thanh âm ẩn nhẫn đầu kia điện thoại khiến hắn áp lực kì lạ, mà Tô Trạm không đầu không đuôi nhắc tới vài nhân vật tiểu thuyết cũng làm cho Phó Diệc Sâm lòng tràn đầy quái dị.

Ban đầu, Phó Diệc Sâm cũng không biết đó là nhân vật tiểu thuyết, nhưng rất kì lạ, sau khi nghe được những từ đó, Phó Diệc Sâm liền vô thức cho rằng đó là tên người, mặc dù thật sự quá mức ngu ngốc hoặc đậm chất Mary Sue, nhưng Phó Diệc Sâm vẫn có trực giác rất quỷ dị, giống như trong tiềm thức đã nhận định vậy rồi.

Đêm đó, Phó Diệc Sâm lăn lộn mãi không ngủ được, cũng không phải hoàn toàn bởi cú điện thoại kia.

Sau khi hủy hợp đồng với công ty, xem như hắn đã hoàn toàn tự do, nhưng cũng bởi vậy mà thiếu nợ 80 vạn, đối với tình trạng lúc này của Phó Diệc Sâm mà nói, đây tuyệt đối không phải con số nhỏ. Quan trọng nhất là, hắn thất nghiệp, trong tay lại không có tài nguyên, chỉ đành gửi gắm hy vọng vào vài người bạn hắn quen ở cái chốn hỗn loạn này, mong rằng đoàn phim bên bọn họ còn thiếu người.

Nhưng nếu hắn muốn sống tiếp, còn phải trả nợ, tự nhiên không thể ngồi nhà chờ cơ hội đập xuống đầu mình, Phó Diệc Sâm không thể không mưu ra đường khác. Cho nên hai ngày nay, Phó Diệc Sâm luôn lên kế hoạch cho tương lai của mình, hắn không hối hận vì đã hủy hợp đồng dưới tình huống không xong như vậy, hắn tin chắc đây là quyết định sáng suốt.

Cộng thêm cuộc gọi khó hiểu ban ngày, thanh âm người kia, còn có nội dung bên trong, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Phó Diệc Sâm không sao xua tan được. Vì thế lăn qua lộn lại, Phó Diệc Sâm mất ngủ.

Kết quả của việc mất ngủ dẫn đến không biết cọng dây thần kinh nào của Phó Diệc Sâm xảy ra vấn đề, đột nhiên tâm huyết dâng trào tìm tòi mấy cái tên kia trên mạng, lục lọi một hồi tìm ra đủ thứ cay mắt. Vì thế hắn biết mấy cái tên người nọ nhắc đến hôm nay, ngoại trừ cái cuối không liên quan, còn lại đều là tên nam chính trong tiểu thuyết Mary Sue.

Nhưng khiến người sao không tưởng tượng nổi, trong giọng nói của người nọ dường như bao hàm tình cảm, thậm chí còn như đang cố nén gì đó. Một người đàn ông trưởng thành, dùng giọng điệu như vậy nói ra mấy cái tên nam chính trong tiểu thuyết Mary Sue máu chó tứ tung, bản thân chuyện này đã vừa buồn cười lại vừa kỳ diệu, hay tên kia mắc bệnh thần kinh? Hơn nữa điểm chết người là, Phó Diệc Sâm cho rằng y gọi nhầm, nhưng lẽ nào người y muốn tìm cũng tên Phó Diệc Sâm? Trùng tên trùng họ, có chuyện khéo đến vậy à?

Phó Diệc Sâm trăm tư không thể giải, nhưng làm hắn càng bất ngờ là, sau hôm đó, đủ loại chuyện kì lạ nối gót nhau ùa tới, khiến hắn có cảm giác bị một “miếng bánh có nhân từ trên trời rớt xuống đầu”, đương nhiên, trong vui sướng vẫn xen lẫn bất an.

Ngày hôm sau, Phó Diệc Sâm ngoài ý muốn nhận được tin báo đến thử vai cho <Nguy Cấp> từ phó đạo diễn, điều này vốn đã đủ khiến Phó Diệc Sâm đang lâm vào quẫn cảnh vui sướng ngây ngất, không ngờ còn có kinh hỉ lớn hơn ở phía sau, nam phụ số 2, đạo diễn bảo hắn đển thử vai nam phụ số 2.

Nhịn xuống vui mừng như điên, gần như ngay lập tức Phó Diệc Sâm nhớ tới Hạ đạo, lần trước thử vai Hạ đạo ấn tượng rất sâu với hắn, còn nữa lúc ấy Hạ đạo rõ ràng cũng rất hài lòng với biểu hiện của hắn.

Cho nên, cơ hội của hắn đã tới. Có câu thiên đạo thù cần (1),chỉ cần kiên trì, chăm chỉ tìm tòi, cơ hội sớm muộn gì cũng sẽ ập đến.

Thẳng đến ngày hôm sau, nhìn thấy Hạ đạo, Phó Diệc Sâm vẫn cho rằng như thế.

Là một diễn viên gần như mới toanh lần đầu xuất hiện trên màn ảnh lớn, người xem thường sẽ dụng tâm soi mói, đây chính cơ hội tốt nhất để hắn một lần nổi tiếng.

Cho nên, Phó Diệc Sâm nghiêm túc chưa từng có, nghiền ngẫm nhân vật, phân tích tính cách, biểu tình, ngôn ngữ cơ thể, thậm chí còn tìm hiểu về bối cảnh thời đại… Phó Diệc Sâm quyết tâm bắt được nhân vật kia vào tay.

Sự thật chứng minh ánh mắt đạo diễn không tồi, cho dù giám chế vẫn có điều băn khoăn cũng phải lộ ra biểu tình “nhặt được bảo vật”.

Buổi casting của Phó Diệc Sâm vô cùng thành công, hắn nghĩ không sai, cơ hội cùa hắn đã tới. Trước đây hắn chọn sai Bá Nhạc.

Phó Diệc Sâm luôn tưởng rằng đạo diễn coi trọng hắn, nên mới tranh thủ vai nam phụ cho hắn, cho dù có gọi ông là Bá Nhạc vẫn thấy chưa đủ, thẳng đến khi giám chế vỗ vai hắn cảm thán “ánh mắt Tô lão sư quả không sai”, Phó Diệc Sâm mới phát hiện, mọi chuyện hình như không giống với tưởng tượng của hắn.

“Cậu không biết à? Là Tô lão sư cực lực đề cử cậu thử sức nam phụ số 2, ” Lưu Thành thấy phản ứng của Phó Diệc Sâm cũng khá bất ngờ, “Các cậu còn chưa ký hợp đồng ư?”

Chưa ký hợp đồng sao Tô Trạm lại lấy hắn ra làm điều kiện? Không, nên nói cho dù có ký hợp đồng, lấy tính cách của Tô Trạm, y cũng sẽ không quan tâm quá nhiều đến nghệ nhân mới dưới cờ nhà mình.

Phó Diệc Sâm hiển nhiên còn hoang mang hơn cả Lưu Thành, tuy rằng hắn cũng chú ý đến vị này, nhưng giữa bọn họ căn bản không có liên hệ, thậm chí chưa từng gặp mặt, vì sao anh ta lại đề cử mình? Không, quan trọng là, sao anh ta lại biết đến mình chứ?

Vừa vặn, Tô Trạm hôm nay cũng có mặt, vì thế Phó Diệc Sâm mang theo nghi hoặc quyết định tiến đến chào hỏi vị nhân vật cọc tiêu trong giới giải trí này, không cần biết người ta xuất phát từ mục đích gì, ít nhất hắn nên trực tiếp giáp mặt cảm ơn.

Hôm nay Tô Trạm cũng tới thử vai, nhưng y kết thúc trước Phó Diệc Sâm, cũng may khi Phó Diệc Sâm thay xong trang phục, Tô Trạm vẫn chưa rời đi.

Hiện giờ Phó Diệc Sâm đang  trong trạng thái hăng hái phấn đấu, gần như mọi việc đều cần hắn tự thân vận động, hiển nhiên, Tiểu Điền là trợ lý duy nhất bên người cũng khá bận rộn, cho nên, hôm nay casting, Phó Diệc Sâm tới một mình.

Từ xa, Phó Diệc Sâm đã thấy Tô Trạm ngồi trong xe bảo mẫu xa hoa, ngay bên cạnh cửa xe, sở dĩ không đóng cửa, bởi lẽ đây là trường quay, ngoại trừ nhân viên công tác, không hề xuất hiện tình huống fan chặn đường vân vân, hơn nữa sáng sớm cuối thu có hơi lạnh, vừa vặn ánh nắng có thể chiếu xuyên vào trong xe.

Phó Diệc Sâm chỉ thấy Tô Trạm một thân áo len màu trắng ngà rộng thùng thình, quần jean nhạt màu ngồi trong xe bảo mẫu, đem toàn bộ cơ thể cao lớn cùng tứ chi thon dài bày ra trước mắt Phó Diệc Sâm, tóc màu nâu dưới ánh nắng chiếu rọi có vẻ sáng vàng lấp lánh. Phó Diệc Sâm bỗng cảm thấy cả người y dường như đang tản ra một loại ánh sáng rất ấm áp.

Góc nghiêng tinh xảo cũng đủ bày ra ngũ quan hoàn mỹ của y, hơn nữa y hơi cúi đầu, đôi mắt nửa khép vừa vặn khiến hàng lông mi vừa dài vừa cong lộ rõ mồn một.

Hình như y đang xem kịch bản, Phó Diệc Sâm nhìn không tới ánh mắt y, nhưng có thể thấy rõ trang giấy trong tay y, cùng với ngón tay thon dài, khớp xương phân minh, đủ để  một đám cuồng tay phải rít gào.

Cho tới giờ, Phó Diệc Sâm cũng chỉ mới thấy y qua màn ảnh, Phó Diệc Sâm không thể phủ nhận diện mạo quá mức hoàn mỹ của y, ưu thế không một ai có thể so sánh, nhưng diễn xuất của y cũng đáng để khen ngợi.

Không nghĩ, y bằng xương bằng thịt lại mang đến cảm giác tốt đẹp như vậy. Vốn tưởng rằng là một người cao ngạo, khó gần, nhưng lúc này Phó Diệc Sâm lại không cảm thấy y lạnh lùng chút nào, có lẽ do y quá tập trung vào kịch bản, không hề phòng bị, nên mới vô thức bày ra hình ảnh khác hẳn với Tô ảnh đế ngày thường.

Trong lòng sinh ra một tia hoang mang khó hiểu, Phó Diệc Sâm bỗng phát hiện mình thế mà lại đang ngây người nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, sức hút từ Tô ảnh đế quả thật không đùa được.

Sau khi điều chỉnh một chút, Phó Diệc Sâm mới đi về phía Tô Trạm. Diễn viên chuyên nghiệp có khác, đọc kịch bản nhập tâm đến mức không hề phát hiện tình huống xung quanh, Phó Diệc Sâm trong lòng bất giác nghĩ.

Thẳng đến khi Phó Diệc Sâm bước đến trước cửa xe, thậm chí vô ý chặn lại ánh sáng chiếu lên người Tô Trạm, Tô Trạm vẫn không nhúc nhích mà cúi thấp đầu nhìn chằm chằm trang giấy trong tay.

Phó Diệc Sâm giật mình, trời cuối thu chỉ mặc một chiếc áo lông, không cảm thấy lạnh ư?

“Tô lão sư.” Phó Diệc Sâm rốt cục mở miệng, mặc dù không phải thần tượng, nhưng dù sao cũng là một tấm gương sáng để học tập, hơn nữa còn có địa vị rất cao, thành thật mà nói Phó Diệc Sâm vẫn có vài phần khẩn trương.

Nhưng mà Phó Diệc Sâm không ngờ, động tác tiếp theo của Tô ảnh đế lập tức đánh tan sự khẩn trương trong hắn.

Phó Diệc Sâm chỉ thấy người trên xe vô thức “Hử?” một tiếng, rồi sau đó theo bản năng xoay đầu. Giây tiếp theo, Phó Diệc Sâm chỉ thấy Tô Trạm đột nhiên hơi há miệng trừng mắt, đồng thời bật dậy.

Nhưng mà, y quên mất mình đang ngồi trên xe bảo mẫu. Vì thế “Bịch” một tiếng thất thanh, kèm theo tiếng hô đau của Tô Trạm, đầu Tô Trạm đập mạnh vào trần xe cứng rắn.

Phó Diệc Sâm không nghĩ tới y sẽ phản ứng lớn như vậy, lúc này thốt ra một tiếng “Cẩn thận.” Rồi sau đó mắt thấy Tô Trạm đứng không vững ôm đầu ngã xuống, Phó Diệc Sâm cũng không hiểu ra sao, trong nháy mắt đó không hề nghĩ ngợi liền vươn tay một phen giữ chặt Tô Trạm, giống như giây tiếp theo y sẽ rơi xuống vách núi vậy.

Động tác quỷ dị kia khiến Phó Diệc Sâm có ảo tưởng như cảnh tượng này đã xuất hiện rất nhiều lần.

Vì thế Tô Trạm vốn đang kích động lẫn xấu hổ đột nhiên bị lực mạnh kéo về, thêm nữa Tô Trạm muốn phơi nắng nên cố tình ngồi cạnh cửa xe bảo mẫu, cho nên thân thể bất ngờ nhoài ra bên ngoài.

“A ~ “

Tô Trạm kêu rên một tiếng, vừa vặn đập phải lồng ngực Phó Diệc Sâm.

Trong nháy mắt đó, cả hai đều ngây ngẩn.

Tô Trạm hoàn toàn bị dọa nên mới thành ra vậy, trên thực tế, vừa rồi y vẫn còn đang chuẩn bị tâm lý, làm thế nào để lấy cớ tiếp cận Phó Diệc Sâm, rồi phản ứng của Phó Diệc Sâm khi thấy mình, lấy lý do gì ký hợp đồng với Phó Diệc Sâm để không có vẻ đường đột hay mưu đồ bất chính, còn phải khống chế bản thân che giấu cảm xúc trước mặt Phó Diệc Sâm…

Cho nên y mới rơi vào trạng thái căng thẳng và lo sợ, tuần hoàn vô hạn, không ngừng toát ra đủ loại vấn đề, đủ loại giải pháp, tuy rằng y còn ngây ra đó, nhưng thật ra đầu óc đã ngao du vũ trụ được hai ba vòng.

Tóm lại tổng kết một câu —— thấy Phó Diệc Sâm, y cực kỳ khẩn trương.

Kết quả y còn chưa chuẩn bị tốt, xoay đầu liền thấy khuôn mặt này, Tô Trạm có thể bình tĩnh được ư?

Nhưng hiện tại, mất mặt hay xấu hổ đều hóa thành hư ảo, ma xui quỷ khiến thế nào, y lại nhào vào trong ngực hắn, vòng tay y từng quen thuộc, giờ đây trở thành thứ y phải quyến luyến nhất.

Trên thực tế, đây mới là việc Tô Trạm muốn làm nhất khi gặp hắn. Vì thế, trong nháy mắt đó, động tác thân mật này thiếu chút nữa làm Tô Trạm rơi lệ.

“Tô lão sư?” Đương nhiên, nếu không bị ngắt lời, vậy thì càng tốt hơn nữa.

Trên thực tế, trong nháy mắt Tô Trạm lao đến, trái tim Phó Diệc Sâm cũng khó hiểu nhảy lên một hồi, đó là một loại cảm giác rất kỳ quái không cách nào diễn tả bằng lời, trong thoáng chốc giống như đã từng quen thuộc, thậm chí còn hình thành thói quen, nhưng trong đầu lại không có ký ức liên quan, quỷ dị, nhưng làm người ta say đắm.

Phó Diệc Sâm rất nhanh hồi phục tinh thần, rồi sau đó thấy người đang chôn trong ngực mình nửa ngày không hề phản ứng, nhưng lại ngày càng nắm chặt áo mình, nên mang theo chút nghi hoặc hỏi, “Anh không sao chứ?”

Ở một góc độ Phó Diệc Sâm không nhìn tới, Tô Trạm nhắm mắt, đem nước mắt sắp sửa rớt ra nghẹn trở về, rồi sau đó cắn răng đứng thẳng lên.

“Xin lỗi, để cậu chê cười.” Tô Trạm tận lực làm giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường chút.

Nhưng thực tế, Phó Diệc Sâm vẫn cảm thấy thanh âm của y có chút run run, thậm chí hốc mắt còn hơi đỏ lên, tuy rằng sau khi Tô Trạm ngồi thẳng liền xấu hổ nghiêng đầu muốn che giấu.

Phó Diệc Sâm trong lòng khẽ động, thầm nghĩ rằng có lẽ vừa rồi đầu bị đập hơi mạnh, dù sao cũng không có chuyện bị mình dọa phát khóc đâu nhỉ?

Chỉ có điều, một Tô ảnh đế như vậy hoàn toàn trái ngược với hiểu biết của hắn, quan trọng nhất là, thứ cảm giác vừa quái dị vừa khó hiểu này, rốt cuộc bắt nguồn từ đâu?

Chú thích:

(1) Thiên đạo thù cần: Đạo trời đền đáp cho người cần cù phấn đấu vươn lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.