Từ khi biết được tin tức Phó Diệc Sâm, Tô Trạm cả ngày đều rơi vào trạng thái đứng ngồi không yên.
Trên mặt dường như không có lấy một gợn sóng, ngồi trên ghế sa lông cầm điện thoại nghịch, chẳng khác nào ngày thường, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, ý nhìn chằm chằm di động nhưng ánh mắt lại như xuyên qua nó, màn hình di động trong tay sớm đã đen thui mà y cũng không phát hiện. Chỉ có ngón tay là thi thoảng cử động, hoặc vô thức thay đổi tư thế bắt chéo chân, chốc lát chân trái vắt qua đùi phải, thoáng cái đùi phải vắt lên chân trái.
Tóm lại, vô cùng đứng ngồi không yên, nhưng trên thực tế bản thân y căn bản cũng không chú ý tới trong lúc lơ đãng, y lặp lại động tác bao nhiêu lần.
Lữ Thần vừa vào cửa liền nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tô Trạm.
“Chị Thần sao rồi, lấy được phương thức liên lạc chưa?” Tô Trạm vừa thấy Lữ Thần liền không thể chờ đợi được hỏi, hiện giờ cả người y đều bị vây trong mơ hồ, trong đầu đều là người kia, cảm giác vui sướng khi mất đi rồi có lại sớm biến đầu óc y trở nên trì độn, cho nên giờ y cần nhất là một viên thuốc an thần.
Trong lúc Lữ Thần đi tra tin tức của Phó Diệc Sâm, Tô Trạm vẫn luôn tìm tòi tư liệu của Phó Diệc Sâm trên mạng, tuy rằng rất ít, nhưng mỗi tin tức mỗi bức hình y đều không nhịn được mở ra nhìn.
Lữ Thần sững sờ xong mới khôi phục ý cười, “Lấy được, ” Nói xong liền đưa trang giấy in tư liệu của Phó Diệc Sâm cùng với số điện thoại đến trước mặt Tô Trạm, “Có điều hai hôm trước cậu ta vừa hủy hợp đồng với bên công ty, thiếu 80 vạn vi phạm hợp đồng.”
Tô Trạm ngây ra, thật ra tuy rằng thấy người kia diễn xuất lưu loát, nhưng y chưa từng nghĩ hắn cũng là một diễn viên, bởi vì mình cũng là một lão làng trong giới giải trí, có điều kiện cùng vẻ ngoài như hắn, nếu hắn là diễn viên, không thể có chuyện mình không biết đến người như vậy.
Đương nhiên, y càng không nghĩ tới, tình trạng của người này vậy mà quẫn bách ra nông nỗi này.
Lữ Thần không kích động đến mất lý trí như Tô Trạm, ngược lại, cô vẫn luôn là một người phụ nữ có đầu óc, cho nên lúc này cô nhìn nhận vấn đề càng toàn diện hơn.
Ví dụ như trở về lâu như vậy, đối phương dường như chưa từng có ý định đến tìm Tô Trạm. Dù sao theo lời Tô Trạm, người kia chắc chắn biết em ấy, vậy sao không đến tìm?
Nếu nói liên lạc không được, thật ra vẫn có thể hiểu được, bởi dựa vào thân phận của Tô Trạm không phải ai muốn gặp cũng được. Nhưng trên thực tế, cô đã điều tra Phó Diệc Sâm trong khoảng thời gian này, hắn không có bất cứ điều gì khác thường, cũng không thấy dấu hiệu có tìm đến Tô Trạm.
Đây là do đối phương căn bản không muốn tìm, hay thật ra chuyện này vốn không tồn tại? Nhưng cho dù là khả năng nào, tuyệt đối đều là đả kích với Tô Trạm. Cho nên Lữ Thần thân là người đại diện của y, có trách nhiệm thức tỉnh y.
Trên thực tế, chung quy câu chuyện của Tô Trạm quá mức nghìn lẻ một đêm, Lữ Thần vẫn luôn không cách nào tin tưởng tự đáy lòng, chỉ cho rằng Tô Trạm nằm mơ, trong giấc mơ đó, xuất hiện một người mà Tô Trạm không quen nhưng thật sự tồn tại trên cõi đời, dù sao cô cùng biết Tô Trạm là gay, có lẽ áp lực lâu ngày làm y chìm sâu trong những giấc mộng hỗn loạn, không phân biệt được đâu là mơ, đâu là hiện thực, hoàn toàn có loại khả năng này.
Thậm chí Lữ Thần hoài nghi tinh thần Tô Trạm xảy ra vấn đề, thế nên mới đem mộng xem thành sự thật. Mà đối với sự tồn tại của Phó Diệc Sâm, Lữ Thần chỉ có thể cho rằng là trùng hợp, khoa học không cách nào giải thích về sự trùng hợp, dù sao trên thế giới này có quá nhiều bí ẩn không lời đáp, nhiều thêm một cái cũng bình thường.
Nhưng trạng thái của Tô Trạm hiện giờ rõ ràng không chịu nổi kích thích, cho nên cô chỉ đành “tin tưởng”, nhưng muốn tránh cho y thương tổn, Lữ Thần nhất định phải đưa cho y một cọc gỗ cứu mạng.
Vì thế lúc Tô Trạm đang nhìn chằm chằm số điện thoại chuẩn bị tâm lý để gọi điện, Lữ Thần đã mở miệng trước.
“Trạm Trạm, em có từng nghĩ đến vấn đề này chưa?”
“Vấn đề gì?” Lữ Thần đột nhiên cất giọng dọa y nhảy dựng.
Chỉ vài chục giây ngắn ngủi, trong đầu Tô Trạm đã mô phỏng ra hơn mười câu mở đầu khi cuộc gọi được chuyển tiếp, cùng với hơn mười loại phản ứng của Phó Diệc Sâm, y nên như thế nào ứng đối, trả lời thế nào, làm sao để bình tĩnh…
“Các em không phải trở về cùng nhau ư, nhưng vì sao nhiều ngày như vậy hắn lại không liên hệ với em, em từng nghĩ chưa?” Người đàn ông này biết thân phận của Tô Trạm, sẽ khác với Tô Trạm như con ruồi mất đầu không tìm ra manh mối.
Vừa nói ra khỏi miệng, quả nhiên Tô Trạm sửng sốt, giống như đầu óc nóng lên rồi bị tưới cho một ly nước lạnh, rốt cục bình tĩnh hơn vài phần. Nhưng vì sao? Hắn từng nói cho dù mình có ở đâu hắn đều sẽ tìm ra, vì sao lại không đến tìm mình?
Tuy không có thông tin liên lạc, nhưng y có Weibo mà. Y sợ Phó Diệc Sâm sẽ dùng Weibo liên hệ với mình, mạo hiểm bị tin nhắn của fan oanh tạc, mở ra chức năng nhận tin nhắn, mỗi ngày y còn không phiền không chán xoát mấy vạn bình luận trên Weibo, sợ bỏ qua tin tức từ Phó Diệc Sâm.
Nhưng không hề có.
“Có lẽ là hắn… rất bận.” Thử vai, rồi đến hủy hợp đồng nữa, Tô Trạm há miệng.
Tuy là nói vậy, nhưng Tô Trạm cũng hiểu được lời giải thích của mình có hơi gượng ép, căn bản không thể trở thành cái cớ được.
Lữ Thần than nhẹ trong lòng, “Vậy em có nghĩ tới, có lẽ hắn vốn không định tìm em?”
“Vì sao?” Tô Trạm hoàn toàn sửng sốt, quả thật y chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vì sao lại không tìm?
“Như em nói đó, hai người yêu nhau trong thế giới tiểu thuyết, nhưng ở nơi đó các em không có bất cứ ràng buộc gì, ngoại trừ hai đứa thì tất cả những thứ còn lại đều là hư ảo, bao gồm cả thân phận, nhưng em nhìn hiện tại mà xem, ” Lữ Thần nhìn thẳng vào mắt Tô Trạm tiếp tục nói, “Giữa hai người chênh lệch quá lớn, là đàn ông đều có lòng tự trọng.”
Ý của Lữ Thần rất rõ ràng, Phó Diệc Sâm là một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm, hơn nữa còn là kẻ nghèo túng, thậm chí 80 vạn bồi thường hợp đồng cũng kiếm không nổi.
Còn Tô Trạm thì sao? Y lăn lộn trong giới giải trí mười năm, vẫn như trước là ảnh đế đứng trên đỉnh Thiên vương, y là người đàn ông mà mỉm cười một cái cũng khiến Weibo tê liệt, căn bản bọn họ khác nhau như trời với đất.
Chênh lệch giữa hai người không chỉ là một điểm hay nửa điểm, nếu đối phương thật sự yêu Tô Trạm, không phải kẻ có nhân phẩm rác rưởi chỉ biết lợi dụng, hắn sẽ biết khó mà lui. Đương nhiên nếu thật là vậy, Lữ Thần ngược lại sẽ có chút vui mừng, ít nhất ánh mắt Tô Trạm không tồi, không coi trọng một tên cặn bã muốn dựa hơi y để thượng vị.
Đôi khi chính là như vậy, hiện thực so với bất cứ thứ gì trên đời đều tàn nhẫn hơn cả. Trong thế giới tiểu thuyết có thể không cố kỵ, nhưng trở về thực tại, đủ loại vấn đề phải đối mặt liền nối gót nhau mà tới.
Tô Trạm ngây ra, sau đó mới thề thốt phủ nhận, “Không đâu, hắn không phải là người như thế.”
Ở chung lâu như vậy, y hiểu rõ tính cách của người đàn ông này, hắn nhất định sẽ không lùi bước bởi mấy thứ này. Hơn nữa, chính y cũng không thèm để mắt, y từng cho rằng đời này y không thể tìm được một người thật sự yêu mình, nhưng y đã gặp Phó Diệc Sâm, còn cùng nhau trải qua những điều không tưởng, cho nên mặc kệ hắn có là người thế nào, nếu để họ gặp mặt ở thế giới thực, y đã cảm thấy đây là ông trời ban ân.
Lữ Thần không biết phải nói gì, thầm nghĩ lúc này Tô Trạm sẽ không nghe vào bất cứ thứ gì. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là cam đoan Tô Trạm không làm ra sai lầm quá lớn, dù sao lấy địa vị của y hiện tại, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể biến thành sóng to gió lớn.
“Trước tiên em cứ gọi cho hắn đi.” Lữ Thần áp dụng chiến thuật vu hồi, ít nhất phải giúp y giảm bớt kích động.
Tô Trạm không thể đồng ý hơn, tuy rằng lời nói của Lữ Thần khiến y rất bất an, nhưng y có trực giác, Phó Diệc Sâm chính là người y tìm.
Đại khái Tô Trạm nương theo xúc động mà mở điện thoại, nhưng khi đầu bên kia bắt máy, không hiểu sao Tô Trạm kích động đến nỗi trống rỗng, đủ loại cảnh tượng chuẩn bị lúc trước cũng đã bị ném tới tận đâu.
“Alo, xin chào.”
Là giọng nói của hắn!
Trong nháy mắt thân thể Tô Trạm buộc chặt, hai mắt trừng lớn, giọng nói quá quen thuộc, chính là hắn không sai vào đâu được.
Là thật, là thật… Trong đầu Tô Trạm không ngừng lặp lại những lời này, thân thể buộc chặt làm bàn tay nắm di động của y hơi hơi run rẩy, thẳng đến khi Lữ Thần trấn an đặt tay lên vai y.
Lúc này, đợi hồi lâu không nghe thấy âm thanh gì, Phó Diệc Sâm lại hỏi một câu, “Xin chào? Nhầm số rồi sao?”
Cả người Tô Trạm chấn động, phục hồi lại tinh thần, “Chào cậu.” Nói ra mới cảm thấy mình có chút ngốc, vốn bày sẵn hơn mười câu mở đầu, nhưng không ngờ tới khi mở miệng lại thành một câu đơn giản như vậy.
Chỉ có điều, lập tức Tô Trạm lại rơi vào trạng thái khẩn trương chờ mong, nháy mắt trái tim treo ngược, y chờ mong phản ứng của người kia khi nghe thấy giọng nói của mình.
Là kích động hay bất ngờ? Khiếp sợ? Không thể tin? Thậm chí sững sờ đến độ nói không nên lời… Trong đầu không ngừng bổ não đủ loại cảnh tượng, rồi sau đó hai người mừng đến phát khóc? Đầu óc Tô Trạm vẫn luôn sinh động như cũ.
Nhưng y chẳng thể ngờ tới, phản ứng bên kia quá bình thản, đúng, chính là bình thản, không có lấy một tia gợn sóng, cũng không có một tia chần chừ. Thật giống như đáng nhẽ phải là một hồi lốc xoáy thổi tung hết thảy, nhưng thực tế chỉ là một cơn gió nhẹ làm lay động cành lá.
Tô Trạm hoàn toàn ngây ngẩn.
“Xin chào, có chuyện gì không?”
Đây là giọng điệu khi nói chuyện với người xa lạ, hắn… chưa nghe rõ phải không? Thân thể Tô Trạm đóng băng.
“Cậu… là Phó Diệc Sâm?” Lúc này, Tô Trạm khẩn trương, trong lòng không biết trộn lẫn bao nhiêu tư vị, cho nên y vô thức nín thở lấy lại bình tĩnh, nhịp tim đập loạn cào cào chỉ ngóng trông giây tiếp theo bị nhận ra.
Nhưng mà, không hề.
“Đúng là tôi. Anh là?” Giọng nói quá quen thuộc, nhưng vẫn như cũ không có lấy một tia phập phồng.
Tô Trạm đã bắt đầu có chút hỗn loạn, y căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao hiện thực lại chênh lệch quá lớn so với y tưởng tượng thế này?
“Cậu… có nhớ Thẩm Thiên Dục không?” Tô Trạm hít sâu vào một hơi, lại phát hiện thanh âm của mình hơi phát run, sử dụng cách trước đây Phó Diệc Sâm thăm dò mình.
“Xin lỗi có lẽ anh nhầm số rồi.” Bên kia không chút do dự phủ định, lập tức muốn cúp điện thoại.
“Lãnh Thiên Thương thì sao? Cố Thần Phong, Bách Lý Vô Cực, Đông Phương Ninh Chỉ… có quen không?” Tô Trạm có chút vội vàng, lại thật cẩn thận mang theo mong chờ.
Nhưng thực tế, lúc này Tô Trạm hiển nhiên như bị giam vào hầm băng, y chỉ là sắp chết cố giãy dụa mà thôi, nhưng Phó Diệc Sâm vẫn một câu giết chết tia hy vọng cuối cùng của y.
“Xin lỗi, anh thật sự đã nhầm rồi.” Không đợi Tô Trạm mở miệng, bên kia đã cúp điện thoại, không có lấy một tia chần chừ.
Trong ngắn ngủi vài giây Tô Trạm hoàn toàn trống rỗng, đại não trở nên trì độn. Tô Trạm cứ vậy ngơ ngác cầm di động, rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh lẽo cứng còng.
Vì sao lại như vậy? Xảy ra chuyện gì? Hắn vậy mà… không nhớ rõ y, hắn quên hết mọi thứ trong tiểu thuyết, bao gồm cả mình. Nhưng tại sao?
Trên thực tế, Phó Diệc Sâm nhận được điện thoại cũng không hiểu ra sao, ban đầu hắn cho rằng đối phương tìm hắn có việc, nhưng giọng nói lại mang theo quá nhiều áp lực và cảm xúc, điều này khiến Phó Diệc Sâm có chút hoang mang.
Đó là một giọng nói đủ sức cuốn hút, một giọng nam như vậy, tuyệt đối thuộc loại rất êm tai, chỉ sau vài câu của y, Phó Diệc Sâm đã bị loại thanh âm ẩn nhẫn này làm cho xúc động một cách khó hiểu, hắn không biết đối phương muốn tìm ai, nhưng rõ ràng tình cảm của y dành cho người kia rất sâu đậm.
Càng quỷ dị chính là, giọng điệu của y khó nén được thất vọng và kinh ngạc lại làm Phó Diệc Sâm có hơi áp lực, giống như những giấc mộng này đó hắn không thể nhớ ra, khiến hắn không thở nổi.
Cho nên Phó Diệc Sâm dứt khoát cúp điện thoại, dù sao đối phương cũng gọi nhầm số rồi.
Phó Diệc Sâm thế nhưng không biết, phản ứng của hắn đã đánh sâu vào Tô Trạm như thế nào.
Thẳng đến hồi lâu sau, thân thể căng cứng của Tô Trạm được Lữ Thần trấn an mới dần mềm xuống, vô tri vô giác nhìn về phía Lữ Thần, mũi Tô Trạm chua xót thốt ra thành tiếng.
“Chị, hắn không nhớ ra em.”
Không khóc lóc, nhưng lúc này biểu tình của Tô Trạm lại làm Lữ Thần đau lòng muốn rơi lệ, “Được rồi, không sao cả, em hãy coi đó như một giấc mộng thôi được không?”
Tô Trạm lại không trả lời, chỉ để Lữ Thần tùy ý ôm. Lữ Thần không nhìn thấy biểu tình của Tô Trạm, nhưng kết quả này vừa vặn chứng minh cho suy đoán lúc trước của cô.
Đều là Tô Trạm nằm mơ, một giấc mơ đầy những sự trùng hợp kỳ lạ, Tô Trạm lẫn lộn tìm kiếm ảo tưởng trong hiện thực, y sáng tạo một người đàn ông hoàn mỹ cho chính mình trong mơ, trên thực tế không hề có ai cả.
“Hiện tại em đừng nghĩ gì nữa, nghỉ ngơi cho tốt.” Lữ Thần tin rằng thời gian có thể chữa lành mọi vết thương.
Sau khi đưa Tô Trạm về nhà, trước khi rời đi, Lữ Thần còn cố ý đem tin tức vẫn luôn giấu giếm nói cho Tô Trạm biết, chỉ hy vọng y đau dứt một lần, sau đó hoàn toàn tỉnh mộng.
“Trạm Trạm em biết không, chị đã điều tra Phó Diệc Sâm, thật ra cậu ta là trai thẳng, khoảng thời gian trước cậu ta từng quen bạn gái.” Cho nên sao cậu ta có thể yêu em được?
Nhưng Tô Trạm vẫn không phản ứng, thân thể cứng đờ, giống như hoàn toàn cách ly khỏi mọi thứ quanh mình.
Có điều Lữ Thần vẫn tin tưởng Tô Trạm sẽ khôi phục lại bình thường, điều y cần nhất bây giờ là thời gian, không đến vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không đưa Tô Trạm đến tìm bác sĩ tâm lý, vậy thì ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng khiến Lữ Thần trăm triệu không ngờ tới là, mới ngày hôm sau Tô Trạm đã khôi phục, nhưng cô còn chưa kịp cao hứng, Tô Trạm đã đánh cho cô một đòn nhớ đời.
“Em quyết định tham gia <Nguy Cấp>, nhưng tiền đề là, để Phó Diệc Sâm diễn vai nam phụ.” Tô Trạm quả quyết đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]