Một lần yêu lại một lần quên, Phó Diệc Sâm ban đầu vốn thất vọng không thôi, cho tới nay đã chết lặng, vô cảm, thậm chí bắt đầu tự hỏi nên đối mặt với Tô Trạm hết lần này đến lần khác quên mình như thế nào.
Hiện tại, hắn lại phải vắt hết óc tìm cách để Tô Trạm yêu hắn – một tên hoàng đế cặn bã không ngừng tổn thương y. Không nghĩ tới, phản ứng đầu tiên Tô Trạm lại như vầy, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Phó Diệc Sâm.
Cũng chính bởi vì không ôm hi vọng, nên một tiếng “Đông Phương Ninh Chỉ” của Tô Trạm mới khiến Phó Diệc Sâm khiếp sợ thành ra vậy, nhưng khiếp sợ qua đi, tiếp đến chính là hạnh phúc phát điên.
Đối mặt với tình tiết cẩu huyết, tính cách thiết lập đau trứng, lại bắt buộc phải tuân thủ quy tắc, không có gì so với những lời này của Tô Trạm làm người kinh hỉ hơn. Nhưng rất nhanh, Phó Diệc Sâm liền chú ý đến một chi tiết quan trọng, Tô Trạm nói là “Đông Phương Ninh Chỉ”, chứ không phải “Hạ Hầu Minh”, cũng không phải “Hiên Viên Tàn Dạ”, hay “Lê Hạo”, Phó Diệc Sâm không khỏi toát lên vài phần nghi hoặc.
Vì thế Phó Diệc Sâm tính thăm dò, há há miệng, “Vô Cực… đệ đệ?”
Trên thực tế, vài chữ “Đông Phương Ninh Chỉ” vừa thoát khỏi miệng, Tô Trạm đã lập tức hối hận. Bởi y rất nhanh liền ý thức được người trước mặt này rất khác giáo chủ, tuy rằng tướng mạo lẫn dáng người đều giống nhau như đúc, nhưng từ khí chất đến trang phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xoay-chuyen-mary-sue/2161671/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.