Chương trước
Chương sau
Viên hoàn ngâm một khúc [Tương Tiến Tửu] trực tiếp đẩy bầu không khí văn hội lên đến cao trào, tiếng chén cụng vào nhau leng keng, văn nhân ôm vai nhau khoác lác những lời vớ vẩn rắm chó, cuối cùng hắn chẳng biết mình làm sao quay về được phòng.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh dậy Viên Hoàn phát hiện mình nằm trên giường, bên cạnh được đặt một chậu nước rửa mặt, đồng thời một chiếc khăn lau mặt thơm phưng phức cũng được vắt bên thành chậu.
May mắn quá, hôm qua Viên Hoàn không tiếc tiền mua hẳn rượu loại xịn trong Wechat shop, nếu không cứ thi nhau hả họng quát to cả đêm, hôm nay đầu không đau như bị bò đá mới lạ.
Rửa mặt xong, Viên Hoàn đẩy cửa ra hít sâu không khí mát mẻ buổi sớm,thả bước lang thang theo những ngã rẽ hành lang, để tâm hồn mình lặng lại, cảm nhận cảnh sắc tao nhã lịch lãm trong biệt viện, bất tri bất giác hắn nhếch miệng cười vui vẻ.
Mới đi được một tí, bàn chân còn chưa nóng lên, một tiếng đàn từ đâu đó động nhiên vang lên.
Viên Hoàn cảm thấy hiếu kì, hắn tò mò ngó sang, có vẻ như âm thanh ngọt ngào ấy nằm ở phía bên kia bức tường, chà, cũng có thể phát ra từ sâu trong rặng trúc xa xa. Đúng rồi, đằng kia có một cái đình để nghỉ chân. Người cổ đại rất thích chui vào trong đình để đàn hát.
Lòng hiếu kì như con kiến bò ran trong bụng, Viên Hoàn bắt đầu len lõi theo lối đi trong biệt viện và tiến vào rừng trúc. Hắn cẩn thận nghe thật kỹ tiếng đàn và bước về hướng phát ra âm thanh, tìm kiếm người thần bí rảnh rỗi kia.
Thì ra sâu trong rừng trúc có một cái đình hình bát giác.
Giờ phút này đang có hai cô gái ngồi đối diện nhau,họ đều mặc một bộ váy ngắn màu xanh nhạt, mái tóc dài đen nhánh được hất lên và cài hoa trên đầu, lông mi cong thành hình lá liễu, môi anh đào chúm chím nhoẻn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu. Điều đặc biệt là ngoại hình của họ khá giống nhau, nhìn sơ sẽ khó lòng phân biệt.
Viên Hoàn thầm cảm thán trong lòng, hai người này chẳng lẽ là hai chị em sinh đôi?
Có lẽ do hắn quá tập trung nên cơ thể vô tình nhích lại gần, chạm trúng cây trúc làm lá rung lên xào xạt, thật xui xẻo, họ phát hiện rồi, tiếng đàn ngưng bặt, cả hai đồng loạt quay sang liếc nhìn hắn.
“Á! Đồ háo sắc!”
Cả hai cô gái nhíu chặt lông mày, hằm hằm nhìn Viên Hoàn.
Trên đầu hắn có một đống quạ bay ngang qua, mẹ nó mình phải khiếu nại lên giới xuyên không mới được, còn chưa kịp trang bức đã bị chụp mũ là háo sắc. Lúc này âm thanh hệ thống vang lên:
“Chúc mừng kí chủ sử dụng chức năng quét thành công, xin mời xem qua bảng thông tin.”
【 Tên 】: Tiểu Kiều
【 thuộc tính 】: Vũ lực 12; trí lực 73; chính trị 77; mị lực 92;
Loading...
【 Kỹ năng 】: gảy đàn
【 điểm yếu 】:
1.Tài nghệ gảy Ngũ Huyền Cầm rất giỏi, tuy nhiên ngón tay điều khiển dây vẫn còn khuyết điểm ( cách sửa như sau:…..)
2.Quá yêu mến anh hùng
3.Tính cách mềm yếu
……………………………
【 Tên 】: Đại Kiều
【 thuộc tính 】: Vũ lực 11; trí lực 72; chính trị 78; mị lực 92;
【 Kỹ năng 】: gảy đàn
【 điểm yếu 】:
1.Tài nghệ gảy Ngũ Huyền Cầm rất giỏi, tuy nhiên ngón tay điều khiển dây vẫn còn khuyết điểm ( cách sửa như sau:…..)
2.Quá yêu mến anh hùng
3.Đặt yêu cầu quá cao
Ngũ Huyền Cầm(Cổ Cầm) là đàn tranh cổ năm dây, cùng loại với Thất Huyền Cầm(đàn bảy dây)
Viên Hoàn sợ đến ngây người, ôi mẹ ơi, tình cờ đi tham gia hội văn nhân mà cũng đụng trúng Nhị Kiều, tin được không?
Nên nhớ Nhị Kiều là người sinh ra ở quận Lư Giang, mặc dù quận này nằm kế quận Cửu Giang nhưng ít ra đây là hai chỗ khác nhau, chả liên quan quái gì đến nhau cả.
Vì sao họ lại ở đây nhỉ?
Đang lúc Viên Hoàn ngẩn người suy nghĩ, Tiểu Kiều đã bước đến trước mặt hắn:
“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Hắn chỉ hơi bất ngờ mà thôi, làm gì có chuyện ăn thiệt thòi dễ vậy, thế là ưỡn ngực lên trả lại một câu:
“Hừm! Câu đó đáng lẽ phải để ta hỏi các nàng mới đúng chứ?”
Lúc nói chuyện, khóe môi Viên Hoàn hơi vểnh lên làm gương mặt hắn trở nên cực kì hung ác nham hiểm, kết hợp với biểu cảm và bộ dạng bất cần đời làm cho người khác cảm thấy kẻ này chính là chủ nhà, hoặc bèo lắm cũng là bạn thân thiết của chủ nhà.
Phía bên này, Nhị Kiều chỉ là người thân Kiều công, hôm nay tụ hợp văn nhân nên hắn nổi hứng dẫn theo con gái đi chơi cho biết đó biết đây, tất nhiên nói thẳng ra hai cô chỉ là người đi ké. Đột nhiên trông thấy một thằng cha vô cùng hung dữ, tính cách kiêu ngạo trong người đã vẫy tay trốn biệt tăm, họ bắt đầu trở nên nhát gan.
Viên Hoàn được nước lấn tới, ngạo nghễ hỏi:
“Ủa, nói đi chứ? Tại sao các nàng ở đây?”
Tiều Kiều có hơi hoảng loạn, rụt rè đánh giá Viên Hoàn rồi trả lời:
“Chúng ta đi theo cha đến đây.”
Viên Hoàn ồ lên một tiếng:
“Vậy ra Kiều công cũng đến đây?”
Gương mặt Tiểu Kiều đầy kinh ngạc:
“Ơ, hóa ra ngươi biết cha ta?”
Viên hoàn thầm nghĩ:
“Thằng ngu nào đọc Tam quốc mà không biết? Ta còn chuẩn bị thỉnh hắn về làm nhạc phụ đại nhân nữa kìa!”
Nhưng bên ngoài hắn lại ra vẻ lạnh nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Nếu các nàng đã là khách, vậy chẳng có vấn đề gì nữa. Các nàng cứ tiếp túc đánh đàn đi.”
Tiểu Kiều hướng Viên Hoàn nhẹ nhàng thi lễ, đang định quay lại đình bát giác thì bỗng Viên Hoàn chậc lưỡi:
“À phải rồi, tiếng đán của hai nàng rất êm tai, nhưng cách dùng ngón tay điều khiển dây cung vẫn còn chưa ổn.”
“Ồ, thì ra ngươi cũng hiểu biết về đàn?”
Tiểu Kiều không khỏi cảm thấy kinh ngạc, mở to mắt hiếu kì hỏi. Viên Hoàn cố ý chỉnh lại tà áo, gương mặt lẫm liệt đáp:
“Thì sao? Bộ nhìn không giống hả? Khụ! Thật ra ta chính là cao thủ.”
Ha ha ha ha!
Tiểu Kiều cười gập cả bụng, làm mặt Viên Hoàn thoáng chống đen hơn cả phân trâu, cô quay sang vẫy tay với Đại Kiều:
“Tỷ tỷ! Có chuyện vui nè, ở đây có kẻ vỗ ngực xưng là cao thủ đánh đàn, còn nói ngón tay của ta gảy có vấn đề.”
Đại Kiều cũng tò mò chạy lại:
“À há! Có chuyện đó thật sao?”
Viên Hoàn bắt đầu chỉnh lại tướng đứng cho có vẻ cao thâm, lắc đầu với hai cô gái:
“Ài! Trên thế giới này, điều đáng buồn nhất chính là không biết câu ‘núi cao còn có núi cao hơn’, nếu sống mà như ếch ngồi đáy giếng, thì đầu óc cũng chẳng lớn hơn nắm tay của trẻ còn.”
Tiểu Kiều nghe vậy tức xì khói, chống nạnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
“Ờ rồi! Tưởng ta nghe không hiểu hả? Ngươi đang cố ý mắng hai tỷ muội nhà ta tự cao chứ gì?”
Viên Hoàn dứt khoát gật đầu thật mạnh, còn chế giễu thêm vài câu:
“Chứ còn gì nữa? Vậy mà nàng kêu là mình không tự cao? Rõ ràng cách gảy đàn có vấn đề lại không chịu thừa nhận, không phải tự cao thì là cái gì, là lấp liếm khuyết điểm hả?”
“Ta thừa nhận cách điều khiển tay của mình và muội muội không đủ thuần thục, vậy dám hỏi vị tiên sinh này, ngón tay khi gảy đàn của chúng ta có vấn đề ở chỗ nào?”
So với Tiểu Kiều, Đại Kiều vẫn luôn lạnh lùng tỉnh táo, trực tiếp lôi học vấn về đàn ra để hỏi khó, thằng cha này trang bức trông ngứa mắt quá, phải cho hắn biết một chút lễ độ mới được.
Cô khẳng định luôn, nhìn bên ngoài Viên Hoàn chả có vẻ gì giống một người say mê âm nhạc hết. Nhìn tay của thằng cha này đi, láng o trắng bóc hơn cả tay con gái, còn người tiếp xúc các thể loại đàn tranh trong thời gian dài sẽ có một vài vết xước trên tay.
Chà tiếc quá, Nhị Kiều thông minh chẳng khác gì lời đồn, nhưng các nàng làm gì biết tên mê gái này lại bật hack, vác theo cả hệ thống trong người để ăn gian. Hắn cười giễu cợt một tiếng:
“Hừ! Các nàng định thử bản công tử thật sao?”
Tiểu Kiều nhún vai, khóe môi xinh nhếch lên trêu chọc, ừ, thử ngươi đấy, bày trò làm khó ngươi đấy, rồi sao? Làm gì nhau?
Không ngờ một lát sau cả hai cô đều cứng họng. Viên Hoàn trả lời như súng liên thanh:
“Kỹ thuật tay của Ngũ Huyền Cầm rất đơn giản, bao gồm các thao tác như chặn, móc, vuốt, gảy, khều, đánh, rải. Những động tác này các nàng xử lý vô cùng tốt. Tuy nhiên có một cách để cải thiện động tác điều khiển dây đàn, đó là dùng ngón áp út để thay thế cho ngón giữa khi gảy, còn ngón giữa hãy sử dụng để chuyển tiết tấu lúc tiếng đàn lên cao nửa quãng tám, kết hợp ngón cái và ngón áp út khi các nàng lên những nốt còn lại trong quãng tám. Ngoài ra…..”
Viên Hoàn nói đến khô cả họng, nhưng nói nghe như tầm bậy lại trúng tùm lum, chỉ trong giây lát hắn chỉ ra hơn bảy tám khuyết điểm trong cách đánh đàn của họ. Điều đáng giận là những khuyết điểm này giống như những chiếc gai găm vào tim Nhị Kiều bao lâu nay. Thế này Viên Hoàn chỉ mới há miệng đã làm các nàng không phục không được, vấn đề thầm kín của họ ngay cả cha cũng chưa từng đề cập qua.
Ting ting!
“Kí chủ làm Đại Kiều bất ngờ, +666 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Tiểu Kiều bất ngờ, +521 điểm chấn động.”
Phụt! Phì!
Hệ thống vừa thông báo cộng điểm chấn động, Viên Hoàn suýt chút nữa cười phun cả nước bọt ra ngoài. Tiểu Kiều nhân lúc Viên Hoàn ngừng lại, lập tức nắm lấy cơ hội ấy, cúi người thi lễ thành khẩn:
“Ta… không biết tiên sinh có thể biểu diễn một lượt cho tỷ muội chúng ta xem được không?”
Viên Hoàn đột nhiên ngu người, vội vàng quay sang cầu cứu hệ thống:
“Ê này, hệ thống huynh, mau mau cứu bạn, có cách nào dạy đàn online hay gì đó đại loại không? Ta sắp không trang bức nổi rồi. Mau hộ giá!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.