Dường như tới thời khắc cuối cùng, bên tai Hàn Chấn vẫn còn văng vẳng tiếng quát tháo của ông chủ Dư.
Đảo Hải Bắc giữa trưa nắng gắt ngợp trời, hơi nóng được gió mùa tiếp sức khiến người ta cảm thấy mùa hè như thể không bao giờ kết thúc.
12 giờ đến 1 giờ là thời gian nghỉ trưa. Công nhân lười biếng bị ông chủ Dư mắng chửi một trận, sau khi chàng trai vâng vâng dạ dạ hối lỗi hứa hẹn, ông chủ Dư chung quy vẫn không đuổi cổ cậu ta.
Mọi người ngồi quây quần dưới tán cây chuối, tranh thủ lúc râm mát bắt đầu ăn cơm trưa mình mang đến. Những người khác đều nhai bánh ngô và nước sôi để nguội, ăn ngon lành.
Bánh ngô là món ăn phổ biến trong căn cứ. Mỗi sáng, chính phủ sẽ phái người đi ra cửa hợp tác xã cung tiêu bán, mười phần bánh nướng đặc biệt chắc bụng chỉ tốn 0.5 điểm lao động.
Trước kia có vị tiên sinh từng viết một quyển sách, bên trong phân chia “bánh bao”, “bánh bao bột ngô”, “bánh bao cao lương” thành “Châu Âu”, “Châu Á”, “Châu Phi”.
Khí hậu đảo Hải Bắc không trồng được cao lương, nhưng dự trữ bột mì và bột ngô chính phủ vận chuyển từ phương bắc tới đây lại đầy ắp. Điểm lao động khó kiếm, hầu hết đều tiếc ăn bánh bao một điểm lao động mà thà ăn bánh ngô, còn lấp bụng tốt hơn.
Hàn Chấn ngồi ở đầu khác, mở hộp cơm Hà Cẩn Nhiên vừa lấy ra từ không gian trữ vật. Đồ ăn trong đó còn nóng hổi, tỏa ra hương thơm mê người.
Hộp cơm là bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470069/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.