Sau đó bọn họ mang thức ăn về nhà.
Hàn Chấn lần đầu tiên tới đảo Hải Bắc. Cậu là người đại lục, rất ít khi nhìn thấy biển. Có thể là vì tận thế, khách du lịch cũng biến mất, biển cả xanh biếc trông rất thuần tịnh.
Xem ra ô nhiễm hạt nhân vẫn chưa lan tới đây.
Mặt trời chói chang, phủ lớp vảy vàng lóng lánh lên mặt biển. Từ xa nhìn lại sẽ thấy trời biển xanh lam cùng bờ cát và cả không ít người nhàn nhã thong dong dạo bước tắm nắng.
“Sau này buổi tối có thể tới đây đi bộ.”
Hà Cẩn Nhiên nói.
“Đúng vậy, em rất thích biển.”
Hàn Chấn không nhịn được nhớ lại biển cậu từng thấy lúc đi Maldives nghỉ mát.
Hà Cẩn Nhiên: “Hóa ra em vẫn thích Đại Hải.”
Hàn Chấn: “……”
Hai người xách trên tay túi nilon chứa đầy thịt. Mặc dù người sống ở khu vực này đều là “người giàu có”, nhưng vẫn không nhịn được liếc thêm vài lần.
Ở đảo Hải Bắc, rẻ nhất là hải sản và hoa quả.
Đắt nhất, không thể nghi ngờ chính là thịt và rau củ.
“Chắc là căn nhà này.”
Hàn Chấn chỉ vào căn biệt thự gạch thấp thấp đó không xa.
“Ừ, là nơi này, số 217.”
Hà Cẩn Nhiên lấy chìa khóa ra khỏi túi giấy. Nghe nói căn nhà này mở được cả bằng vân tay và chìa khóa, môi giới bảo bọn họ đến lúc đó tự cài khóa vân tay.
Bên ngoài căn biệt thự là bức tường rào rất cao, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến giá cả của nó khập khiễng khi so sánh với các căn biệt thự khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470068/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.