Vừa đến phòng học, Hàn Chấn đã thấy Lệ Đại Hải lành lặn khỏe mạnh. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm to đùng như Lệ Đại Hải có bị bỏ ở quán bar một mình cũng không sao.
Đã vào tiết học sáng, Lệ Đại Hải nổi cơn thịnh nộ, nói: “Vì sao tối qua em lại vứt bỏ tôi?”
Nghe thấy câu này, Tề Lạc Trạch và Du Thiên Thiên đều hoảng sợ, như nghe phải chuyện gì bị censored.
“Hả?” Hàn Chấn vội nói: “Tôi cũng uống say, không có ý thức.”
Nói xong, cậu nhét một cái bánh tuyết vượng vượng vào ngực Lệ Đại Hải.
Lệ Đại Hải cười lạnh, “Em tưởng có thể mua chuộc tôi bằng cái bánh này?”
Hàn Chấn: “Không thì sao?”
Lệ Đại Hải: “Tôi muốn hai cái!”
Hàn Chấn: “…… Được, tôi cho cậu ba cái.”
Cậu như tìm về ký ức mẫu giáo từ người Đại Hải.
Tiết đầu tiên là tiết toán. Lệ Đại Hải giả vờ đọc sách, sau đó ăn vụng bánh tuyết.
Răng rắc răng rắc răng rắc răng rắc……
Nhân lúc thầy không chú ý, Hàn Chấn lén lấy điện thoại ra đọc e-mail. Giờ mạng rất nhanh, vài giây đã load được. Cậu càng giở càng ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ hồ sơ của Lệ Đại lại đơn giản như vậy.
18 tuổi, mồ côi, không người giám hộ.
Địa chỉ gia đình: số 111 núi XXX thành phố YYY
Thực lực của tập đoàn buôn bán ma túy xuyên quốc gia cũng ngang bằng cảnh sát, còn có thể bóp méo lý lịch…… Hàn Chấn cảm thấy, trong cục cảnh sát các cậu nhất định có người của bọn họ!
Thật là cao thâm, cốt truyện tốn não như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470033/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.