Tiếng chuông vào giờ vang lên.
Tiết đầu tiên là tiết toán.
Hàn Chấn đẩy Lệ Đại Hải đang nằm gục xuống bàn ngủ gật, nói: “Nghiêm Ngôn rốt cuộc cầm của cậu thứ gì?”
“Tại sao bổn thiếu gia phải nói với em?”
“Tôi cầu xin cậu! Mau nói đi!”
Hàn Chấn cảm giác tiết tháo của mình lại rớt mất chun chút.
Lệ Đại Hải mở trừng mắt, biểu cảm trên mặt lại yếu ớt lạ thường. Gã thì thầm: “Một chiếc…… chìa khóa.”
“Một chiếc chìa khóa mà cậu đánh Nghiêm Ngôn thành như vậy?”
“Hừ! Bổn thiếu gia thích đánh thì đánh, mắc mớ gì tới em.”
“Vậy chiếc chìa khóa đó dùng để làm gì?”
Lệ Đại Hải ngẩng đầu nhìn cậu đề phòng, “Tại sao bổn thiếu gia phải nói với em?”
Hàn Chấn yếu ớt: “Tôi, tôi cầu xin cậu ……”
“Hừ!” Lệ Đại Hải quay phắt đầu đi, “Em cầu xin tôi cũng sẽ không nói cho em.”
Hàn Chấn: “……”
Lệ Đại Hải chắc chắn sẽ độc thân bằng thực lực.
Đến tiết thứ ba, Nghiêm Ngôn mới từ phòng y tế trở về. Khuôn mặt đẹp trai của cậu ta bị tẩn cho thảm không nỡ nhìn, quấn đầy băng gạc, trông hết sức đáng sợ.
Nói khó nghe chút thì giống xác ướp……
Hàn Chấn không khỏi cảm thán cùng hệ thống: “Nếu như hôm nay có tiệc Halloween, cậu ta chắc chắn sẽ thành tiêu điểm của toàn trường.”
Hệ thống làm mặt ghét bỏ.
Nghiêm Ngôn ngồi bên cạnh Hàn Chấn. Người đẹp trai đều rất quý trọng khuôn mặt mình, cậu ta cũng không phải ngoại lệ, giờ đang giơ cuốn sách tiếng Anh chắn mặt đi.
Hàn Chấn không nhịn được mở miệng: “Tiết này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470030/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.