Không khí xấu hổ đến mức làm người ngạt thở.
Lệ Đại Hải đứng lên, không dám nhìn Hàn Chấn lần nào, chỉ cúi đầu lúng ta lúng túng nói: “Vừa rồi hơi nóng, ta lau mồ hôi.”
“Ồ~ ra là vậy.”
Hàn Chấn đi tới nhặt vỏ quả như không có chuyện gì, chỉ vào khăn vai treo trên vách tường cạnh đó, nói: “Lần sau nhớ dùng cái này mà lau.”
“Ừ……”
Lệ Đại Hải ngơ ngẩn xuất thần nhìn cậu, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Có câu này, ta chẳng biết có nên nói không.”
Hàn Chấn giật mình, vội vã nói với hệ thống: “Ét ô ét, chẳng lẽ gã định thổ lộ luôn?”
Hệ thống vui sướng nói: “Cũng có thể, không nhìn ra sức hút bạn lớn vậy đâu. Hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn là được bonus đấy.”
Hàn Chấn khụ một cái, hơi kích động.
“Ngươi nói đi, không sao cả.”
Lệ Đại Hải chần chừ, rồi lắc đầu, “Thôi, ta vẫn không nên nói thì hơn.”
“Ngươi nói đi! Có chuyện gì?”
Lệ Đại Hải thở dài, “Ta cảm thấy ta nói ra ngươi chắc chắn sẽ tức giận.”
Hàn Chấn nghĩ, có lẽ Lệ Đại Hải vẫn đang áy náy cậu và Ân Húc Đạo Quân vừa mới thành hôn, không dám thổ lộ.
Cậu dùng giọng ôn nhu thánh khiết như ứa ra nước nói: “Ngươi nói đi, Đại Hải, ta sẽ không trách ngươi.”
“Không, ta không nói được.”
Lệ Đại Hải làm mặt đau khổ.
“Ngươi nói đi chứ!! Đại Hải! Ngươi mau nói đi!”
Hàn Chấn nóng náy. Cậu như trông thấy thắng lợi và tiền thưởng hoàn thành nhiệm vụ đang vẫy tay với cậu.
Xông lên!!!
Cậu chỉ hận không thể tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470008/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.