Chương trước
Chương sau
Nơi đăng ký tham gia Tu Chân Đại Tái lần thứ mười của Thanh vân phái.
Tiết trời nóng bức.
Vài đệ tử phụ trách đăng ký ngồi dưới nắng, ủ rũ như rau héo.
Đường đường Thanh vân phái vậy mà không chịu chia cho bọn họ một căn phòng để làm việc, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Đằng xa, rừng núi biếc xanh tầng tầng lớp lớp, cây cối trùng điệp xanh mướt, hồ nước lấp loáng lay động. Còn đây, mái che nắng ngoài trời nóng như lò rèn, muỗi giữa hè bay vù vù.
Bép.
Nam đệ tử vỗ tay một cái, bốc xác muỗi lên lắc đầu thở dài: “Tội lỗi tội lỗi, ta vốn không muốn sát sinh.”
“Cho muỗi trên đời này chết hết đi! Đứng một buổi chiều chân ta sưng  mười mấy nốt…… Má nó, sao chưa thấy ai đến báo danh nhể?”
Một đệ tử khác dùng pháp thuật, liên tục giết mấy chục con rệp muốn hút máu hắn.
Tu Chân Đại Tái bốn năm tổ chức một lần, xem như giải đấu nóng hổi nhất trong cảm nhận của đệ tử trẻ tuổi đương thời. Giải đấu có quy định cứng nhắc là người dự thi không được quá 30 tuổi, cho nên bao năm qua, người đến đều là Luyện Khí hoặc miễn cưỡng cũng chỉ tu giả Trúc Cơ liều mình chen nhau..
Thân là đại tông môn tiếng tăm lẫy lừng Tu chân giới, Thanh vân phái gần như ôm trọn quán quân các mùa Tu Chân Đại Tái. Hôm nay là hạn cuối báo danh, những đệ tử có thực lực đã đăng ký hết, cho nên điểm báo danh hai ngày trước hãy còn nô nức lập tức trở nên hiu hắt thưa bóng chân người.
“Thu quán thu quán!”
Nam đệ tử hét lên: “Không còn ai tới nữa đâu.”
“Làm vậy không ổn lắm đâu?”
Một đệ tử khác chần chừ: “ngộ nhỡ trưởng lão trách tội ……”
Nam đệ tử trợn trắng mắt, “Nhìn xem núi hoang rừng lạ này, trưởng lão cũng tự biết tránh nóng đâu có rảnh mà để ý a miêu a cẩu chung ta.”
Các đệ tử nghĩ thấy cũng phải, trời nắng chang chang ai muốn ngồi canh ở đây phơi nắng, nếu không phải trưởng lão cố ý phát nhiệm vụ, bọn họ đã chuồn từ lâu.
Đám người bắt đầu dồn dập thu dọn đồ vật, vừa xì xào biến và phốt gần đây của Thanh vân phái.
“Nghe nói, Ân Húc Đạo Quân hôm trước bế quan, Hàn sư huynh chỉ còn một mình chẳng phải sẽ cô đơn lạnh lẽo lắm sao?”
“Chắc cũng không đến mức, ta nghe nói Hàn sư huynh bị Ân Húc Đạo Quân giày vò không xuống được giường, giờ vẫn đang nằm nghỉ ngơi mà.”
“Kịch liệt thế cơ à, đau lòng hoa cúc Hàn sư huynh một giây……”
Một cơn gió lạnh tới.
Bỗng dưng thêm vài phần mát mẻ dễ chịu.
Nam đệ tử xoay người sang nơi khác lấy tạp vật trên bàn, bỗng lui về sau hai bước, “Hàn Hàn Hàn sư huynh! Sao ngươi lại tới đây?”
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên bạch y bay bay quá nổi bật.
Khuôn mặt cậu sáng lấp lánh giữa ánh nắng vàng chói lộng lẫy, dung mạo thanh tuấn toát ra nụ cười nhạt như có như không.
“Cảm ơn các ngươi, còn đau lòng cho ta.”
Nam đệ tử sợ tái mét: “……”
Xì xào người khác sau lưng bị chính chủ nghe được thốn chẳng kém gì đi ị giữa chừng phát hiện hết giấy.
Hàn Chấn lại không hề so đo với hắn, chỉ cười nói: “Ta tới báo danh, giờ vẫn còn kịp chứ?”
Nam đệ tử: “…… Kịp.”
Nói xong câu đó hắn mới phản ứng lại, nghệt ra: “Ngươi muốn đăng ký tham gia Tu Chân Đại Tái?”
Hàn Chấn gật đầu.
Chúng đệ tử: “……”
Nghe nói Hàn sư huynh còn chưa tới tầng 1 luyện khi.
Định đi thi thách thức danh hài à?
Nam đệ tử cố gắng nói uyển chuyển: “Hàn sư huynh, đệ tử thấp nhất Thanh vân phái chúng ta cũng có tu vi Luyện Khí năm tầng. Ngài còn trẻ mà, sau này vẫn còn nhiều cơ hội báo danh, không phải chỉ mỗi lần này.”
Hàn Chấn nghe ra ngụ ý của hắn, hếch mí mắt, ý đồ dụ người lơ đãng khiến các nam đệ tử đều ngẩn ngơ xuất thần.
“Sao, Tu Chân Đại Tái có quy định tu vi thấp nhất của thí sinh à?”
Các đệ tử ngơ ngác nhìn nhau.
Đúng là không hề có quy định này. Nhưng nói chung, người tự biết mình sẽ không vác mặt đến cho xấu hổ.
“Cứ để hắn đăng ký đi.” Có đệ tử chen vào: “Cũng để chúng ta chiêm ngưỡng phong thái của Hàn sư huynh.”
Nam đệ tử lưỡng lự nói: “Đao kiếm trên sàn đấu không có mắt, Hàn sư huynh ngài mà xảy ra chuyện, Ân Húc Đạo Quân sẽ lo lắng.”
“Không sao.”
Hàn Chấn tiến lên một bước. Trên bàn gỗ trải một xấp giấy ghi tên tham gia. Cậu lấy một tờ, vì mình không viết bút lông, bèn tiện tay kéo một đệ tử bên cạnh sang nói: “Viết tên của ta đi.”
Đệ tử kia không hiểu sao lại căng thẳng, tay run liên tục, chữ viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo, Hàn Chấn nhìn, chê.
Nam đệ tử thở dài, bất đắc dĩ nói: “Để ta viết đi.”
Sau khi viết thêm tên họ và môn phái, hắn dặn dò: “Tu Chân Đại Tái lần này cử hành ở Lãng Vân đảo thuộc Trung Đông địa giới, xuất phát từ chỗ chúng ta phải đi mất 10 ngày. Ngày kia sẽ xuất phát, Hàn sư huynh, đến lúc đó ngươi có thể cùng các sư huynh đệ khác cưỡi bảo khí phi hành của môn phái đến đó.”
Hàn Chấn nhíu mày, “Không được tự đi à?”
“Được thì được, nhưng như vậy chỉ có thể đăng ký dưới danh nghĩa cá nhân, không được hưởng tiện ích của tông môn.”
Hàn Chấn: “Thế thì giúp ta đổi thành danh nghĩa cá nhân đi.”
“Chuyến đi tới Lãng Vân đảo đường xá xa xôi, không có bảo khí phi hành chỉ e không đến được, phần lớn linh thú như tiên hạc đều sẽ mệt chết dọc đường.”
“Không sao, ta đi mua một cái phi hành khí là được. Ngươi có biết mất khoảng bao nhiêu tiền không?”
Nam đệ tử nghĩ rồi nói: “Hình như cần một ngàn vạn linh thạch hạ phẩm.”
Hàn Chấn giật mình, “Rẻ vậy!”
Căn cứ theo tỉ giá tiền tệ Tu chân giới — cũng chính là linh thạch, một ngàn linh thạch hạ phẩm tương đương một khối linh thạch trung phẩm, mà một ngàn linh thạch trung phẩm tương đương một khối linh thạch thượng phẩm.
Bình thường cậu mua bừa một vại linh trà thượng phẩm trong nội cần các đã tốn ba bốn khối linh thạch thượng phẩm, so sánh thì phi hành khí chỉ cần mười khối linh thạch thượng phẩm này thật sự đâu có đắt.
Nam đệ tử: “……”
Thằng nhóc gầm cầu mỗi tháng chỉ có tiền tông môn khoảng một nghìn khối linh thạch hạ phẩm như hắn thật sự không hiểu được thế giới nhà giàu.
Hàn sư huynh trước kia sống cũng rất thanh bần, vừa “gả” cho Ân Húc Đạo Quân đã lập tức lắc mình biến thành phu nhân.
Khiến người ta phải ước ao……
Nhưng mà thấy mặt Hàn sư huynh, hắn lại không tài nào sinh ra bất cứ cảm xúc ghen ghét nào.
Thế giới này vốn dĩ không công bằng. Mỗi người đều có đường sống của mình, người ta kiếm cơm bằng dung mạo trời ban cũng đâu phải chuyện gì.
****** ****** ****** ******
Báo danh xong, Hàn Chấn cưỡi tiên hạc trở về Tử Đàn Phong, vừa đá đểu hệ thống: “Mày vừa lòng chưa? Nhất quyết phải xem tao bị một đống đàn ông thối hội đồng mày mới vui vẻ đúng không?”
“Biết đâu còn có cả phụ nữ thối.”
“Tao không quan tâm!” Hàn Chấn xụ mặt, “Tao tức giận.”
Hệ thống: “Cái loại bùn loãng không trát được tường như bạn, kiếp cũng đừng mơ hão chân dẫm đàn ông thúi.”
Hàn Chấn tức giận không muốn trả lời nó, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận hệ thống nói rất đúng. Nghề nghiệp của cậu là vịt, đây là một công việc có tất cả trừ tự trọng. Nói thẳng ra là, cậu lúc nào cũng phải dựa dẫm vào người khác, còn mình thì chẳng có bản lĩnh đg.
Hệ thống: “Bạn cũng đừng buồn quá, đàn ông đều không đáng dựa dẫm, bổn hệ thống mới là hậu thuẫn vững chãi nhất của bạn.”
“Thôi đi, ít nhất đàn ông nhà tao sẽ không bắt tao lên sàn đấu chịu đánh.”
Hàn Chấn trợn trắng mắt.
Hệ thống: “Bạn đẹp như vậy mà, bọn họ sao nỡ đánh?”
Hàn Chấn rất tán đồng, “Được câu này chuẩn.”
Hệ thống: “🤮”
Ký chủ mặt dày như này đúng là có một không hai.
Trong lúc tám nhảm, Hàn Chấn đi ngang qua nội cần các. Cậu kéo tiên hạc dừng lại, dự định đi vào xem có món hàng gì mới về muốn mua không.
Chưởng quầy vừa thấy cậu đã lập tức ra đón, miệng cười toét như trông thấy Thần Tài, tung tăng chạy quanh cậu như con chó cảnh.
“Ai yo, Hàn đạo hữu tới. Hôm nay muốn mua thứ gì? Bổn tiệm mới vừa nhập một lô ấm tử sa cực kỳ hợp pha linh trà đặc…”
Hàn Chấn xua tay, “Tháng này đã mua bốn bộ ấm trà rồi, đổi sang thứ gì mới mẻ đi. Có bảo khí phi hành không?”
“Đương nhiên là có, ngài muốn loại nào? Loại rẻ nhất chỉ cần mười khối linh thạch thượng phẩm ……”
Hàn Chấn ngáp một cái, ngắt lời hắn, “Ngươi hiểu ta mà, đương nhiên chọn cái đắt nhất.”
Chưởng quầy tức thì tươi như hoa, nói: “Chiếc bảo khí phi hành đắt nhất của nội cần các chúng ta đầy đủ mọi chức năng, vừa to lớn lại xa hoa, tôn quý mà không mất khí phái, cá tính lại không thiếu ưu nhã, xứng với mỹ mạo, à không, tuấn tú vô song của Hàn đạo hữu.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Bao sang tên, chỉ có 999 khối linh thạch thượng phẩm!”
“Mua, tính vào tên Ân Húc.”
Hàn Chấn lúc mua sắm đặc biệt dứt khoát thẳng thắn.
Lúc tính tiền, cậu nghe thấy mấy tạp dịch đang thì thầm cạnh đó.
“Ít nhiều nhờ Hàn sư huynh, doanh số bán hàng của tiệm gần đây mới có thể nhiều lần lập đỉnh mới.”
“Thì chả thế, Ân Húc Đạo Quân lắm tiền như vậy lại chẳng có chỗ mà tiêu, Hàn sư huynh quả là tuyệt phối với hắn!”
“Giờ ta hy vọng hai người bọn họ trăm năm hảo hợp từ đáy lòng, như vậy là Hàn sư huynh sẽ có thể liên tục mua mua mua, mấy người chúng ta cũng có thể ăn sung mặc sướng bằng hoa hồng……”
“Khụ khụ khụ!”
Chưởng quầy khụ đỏ cả mặt, ý bảo mấy tạp dịch đang chém gió quên mình rằng  Hàn Chấn đang đứng ngay sau bọn họ.
Sợ.
Tạp dịch có liên quan đều chột dạ tứ tán đi.
“Ngại quá, đều là do ta không quản giáo tốt đám trẻ này, bộp chộp, để ngài chê cười.”
Chưởng quầy đưa cho Hàn Chấn một cái túi Càn Khôn đựng phi hành khí.
“Không sao, không sao.”
Hàn Chấn đã quen.
“Nhưng ngài mua phi hành khí để làm gì? Sắp tới muốn xa nhà sao?”
Hàn Chấn gật đầu, “Ừ, đăng ký tham gia Tu Chân Đại Tái. Ngày kia phải đến Lãng vân đảo.”
Chưởng quầy hoảng hốt, vội nói: “Ngài tuyệt đối phải bảo trọng thân thể! Có cần mua thêm ít đan dược bảo mệnh trong tiệm không, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì……”
Nội cần các không thể mất đi kim chủ sộp nhất bây giờ được!
“Không cần.”
Hàn Chấn nghĩ thầm, dù sao cũng có hệ thống, không chết được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.