" Tuyệt Thiên Mệnh Sinh, Quy Hồi Lai Cổ... "
Tiếng nói Nghệ Hạ vang lên bất thình lình, nhưng giống như là đang thì thào trong giấc mộng. Cô nhíu mày khi cảm nhận thấy Quân Đoàn đã trở lại trật tự, tất cả mũi lao đều không còn hướng đến. Mà tiếp tục chìm vào tịch mịch, bất định bước đi với âm thanh khẽ khàn. Chớp nhoáng đã chẳng còn một tia sát khí nào tồn tại...
" He he~... May là có kiến thức, không thôi chết chắc "
Cô thả lỏng bàn tay, dù cho có đánh trả cũng chưa chắc đủ khả năng để chiến thắng. Nghệ Hạ khều nhẹ cô, tiếp tục thấp giọng...
" Trì Dao tỷ, ta phải lợi hại lắm không? "
" Sao như vậy? "
" Hửm? Cái gì? "
"..."
" Tỷ muốn hỏi gì vậy? "
Cô lạnh nhạt trước sự ngu ngốc của nữ nhân, kiên nhẫn hỏi lại điều mình muốn biết.
" Sao ngươi chế phục được họ? "
" Chế phục? Khi nào vậy? "
"..."
Trong thanh giọng của Nghệ Hạ là sự mông lung kéo dài. Dường như thật sự không hiểu rõ những điều cô nói. Thấy vậy tiếng nói du dương tiếp tục cất vang...
" Câu thơ kia là gì? "
" Đó là câu văn tự cổ ta tìm được trong Từ Mệnh Đồ "
" Ở đâu ngươi có? "
" Ưm... Ta không thể tiết lộ "
" Ý nghĩa của câu thơ "
" Đó là câu ấn chú do Quân Đoàn Thiên Sư Mệnh sáng lập. Nó là câu nói quyền năng, cho thấy sự thành kính tuyệt đối với chốn quê nhà "
" Quê nhà? "
" Ừm hửm, quê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790633/chuong-211.html