Cô đứng lên nhìn về phía Tích Mạn Liên đang lơ lửng, dung nhan bình thường mang theo sắc lạnh. Cô hơi cúi đầu mỉm cười nhẹ, liếm khẽ đôi môi.
Vụt...!!! RẦM...!!!
Tất cả giật thót mình khi tiếng động vang lên mạnh bạo. Nền đất nứt ra từng đường cùng với tốc độ chậm rãi, thiên nham từ phía dưới trào lên khiến ai nấy kinh hoàng.
Tích Mạn Liên đã né được đòn tấn công hung ác, cả cơ thể như thiên vũ* mà nhìn xuống. Nụ cười của cô biến mất, thay vào đó là cả người phát sáng. Tỏa ánh hào quang mờ nhạt mà đạp gió bay lên, cả hai dồn vào chốn không gian rồi biến mất.
*Thiên Vũ: Lông vũ giữa trời*
__________ __________
" Chết tiệt, đau quá... "
Henry nheo mày ôm đầu ngồi dậy, mông lung nhìn quanh khu rừng thoáng đãng. Đang thất thần chưa hiểu chuyện gì đã nghe âm vọng khàn khàn
" Chúng ta đang ở gần Tích Hồ "
" Anh hai? Sao chúng ta lại ở đây? "
Henry nhìn qua nghi hoặc hỏi, từng cơn gió mát như đưa người vào sự tĩnh lặng thiên thu. Aiden hai mắt vô định nhìn xuống mặt đất, sau từ từ nâng lên.
" Anh hai? Sao vậy? "
Henry thấy anh trai đột ngột ngẩn người cũng nhanh chóng nhìn về phía trước. Màn hình trong suốt phản chiếu hình ảnh màu máu đỏ, người phụ nữ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ tanh nồng. Aiden như không tin, mấp máy run rẩy
" M... mẹ... "
" Khốn kiếp, là giả. Nhất định là giả "
Henry kích động đứng lên gằn giọng như không tin vào sự thật. Hình ảnh dần thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790627/chuong-205.html