Sau khi trở về hoàng cung, cô đã tự mình điều chế dược liệu cho hoàng đế Phi Vũ Quốc. Tinh luyện ra một thứ thuốc nồng nặc, khắp cả hoàng cung ai cũng đều hồi hộp và lo sợ.
Vị công công cầm bát thuốc cho lão già đang nằm trên giường ốm tong ốm teo như người đã chết kia uống. Khói bốc lên cùng mùi vị đắng chát đến buồn nôn. Cô ngồi trên ghế nhấp trà, Ngọc Diện bỗng nhìn qua liền thấy ngón tay cô có những vết nứt dài vẫn còn đang rướm máu. Kinh ngạc đi tới cầm lên, không rõ vì sao tay cô lại như thế. Nàng ta lo lắng hỏi
" Huynh sao vậy? "
" Không sao, trong lúc chế dược có phần bất cẩn. Hơi khó khăn một chút "
Cô lạnh nhạt nói, đôi mắt nhìn vào bát dược đang được đút cho lão hoàng đế kia. Quả thật cách chế tạo ra không hề đơn giản, nhưng lại rất thần kỳ. Nhất là Quả Trường Sinh kia, nó là một mộng quả rất hiếm có. Chỗ hái cũng không phải ai cũng biết, nhưng lão già đó lại đem tặng cho cô... Mà lão không tặng, cô cũng sẽ cướp...
Ngọc Diện dùng khăn lụa băng bó lại cho cô, hàng mày hơi nhíu chặt.
" Đa tạ huynh "
" Khụ khụ khục ... "
Âm thanh tiếng ho khàn đục vang lên, mọi người nhìn qua liền thấy hoàng đế đang dần mở mắt. Gương mặt nhợt nhạt như tìm lại được sự sống, ai nấy vui mừng không thôi. Các quan viên sà tới bắt đầu bát nháo
- Hoàng thượng, người ổn rồi??
- Có mệt ở đâu không??
- Hay để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790597/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.