Một ngày rồi lại hai ngày trôi qua, cô vẫn túc trực trên mái nhà. Nhưng ngoài gió lạnh thì vẫn chính là không có gì khác lạ. Khiến cô có phần không vui, đêm nay cô vẫn như thế ngồi trên mái ngói đỏ. Cảm nhận gió lạnh cùng màn đêm bao trùm, ánh trăng không còn xuất hiện. Thay vào đó là những áng mây đen ...
[ Ký chủ, rốt cuộc người chờ ai? =.=||| ]
" ... "
Cô hạ mi mắt che đi tia sát khí, bỗng nhiên một cơn gió lướt qua. Cô nhìn xuống đã thấy Phả Ngư và Sát Hằng quỳ trên đất. Đầu bay đi nằm ở một nơi khác, đôi đồng tử có phần run nhẹ
[ Cái gì? =o=?? ]
Cô dời con ngươi sáng lạnh, nhìn chiếc lồng đã bị phá nát thành từng vụn nhỏ. Đóa Thiên Sơn Tuyết Liên cũng đã biến mất chẳng dấu vết, cô đạp gió đuổi theo ...
Leng keng!! Rầm ...
Cô vừa đặt chân xuống, đã thấy đám lính canh quỳ rạp dưới nền đất cứng. Máu tuôn ra một vũng dài, trên cổ đã không còn cái đầu nào. Lãnh Ninh Hiên cầm kiếm chĩa vào cổ cô khi cô vừa đáp xuống, giọng lạnh như băng
" Bắt hắn lại "
Mọi chuyện quá nhanh, cô nhìn xung quanh đã không còn cơn gió nào bất thường. Trầm mặt không kháng cự mà để đám thị vệ đang bị thương đưa đi ...
Kẽo kẹt...!!!
Cô bị tống vào nhà lao, nhìn Lãnh Ninh Hiên đang đứng bên ngoài. Gương mặt lạnh lẽo sau đó xoay đi
[ Ểh ...!! ovo?? ]
Cô không nói một lời nào mà bước đến giường đá ngồi xuống tịnh tâm, xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790596/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.