Ngày hôm sau tất cả đều tập trung đầy đủ trên sân trường rộng lớn , bầu trời âm u với mây đen tích tụ . Vài tia sét đánh vang oanh tạc , mặt trời cũng dần trở nên đổi màu . Băng Du hai mắt hạ mi nhìn vào khoảng không , cơ thể là một chiếc váy màu trắng dài ngang gối trễ vai . Chiếc áo choàng bông khoác lên , mái tóc buộc cao tung bay trong gió . Tuyết trắng xóa rơi xuống như đi vào tâm người khảm lại khoảnh khắc ấy , hơn hàng trăm hàng ngàn người đều chuẩn bị tốt tinh thần . Đều ngẩn cao đầu thể hiện sự cường liệt , ai trong số đó đều đã chấp nhận hết thảy . Chấp nhận những cái chết , những thảm cảnh và bi ai cùng mất mát , họ đã khước từ những cảm xúc của chính mình . Nói đúng hơn là họ đã chấp nhận nó , mỗi một con người đều đã quyết định việc mình sắp chết ... Tình yêu ... họ giành cho cả thế giới này lớn hơn chính bản thân họ ...
" Almira ... "
Hoàng Hậu Mira lo lắng đi tới nắm lấy tay cô ta , Băng Du mỉm cười lắc đầu .
" Con sẽ không sao đâu ... đừng lo lắng "
" Nàng ở lại phải cẩn thận "
Quốc Vương Thịnh Thất Nghễ ôm lấy vợ mình lo lắng nói , bà nhìn qua Thịnh Uy Hỏa mà đi tới . Hắn đang trầm mặt đứng đó
" Con ... "
" ... "
" Bình an trở về "
" Vâng "
Thịnh Uy Hỏa gật đầu nhướn mày , sự bất cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790582/chuong-160.html